Chương 3337: Nhân Hoàng sát lệnh, nghìn dặm ngăn chặn (7)
Chương 3337: Nhân Hoàng sát lệnh, nghìn dặm ngăn chặn (7)
U Minh Vương đứng ngạo nghễ tại đỉnh Long Hoàng Trấn Ma Bi, giống như một tôn cự ma, sát phạt ngập trời, điên cuồng hét lên như sấm dậy, đinh tai nhức óc.
- Loạn võ thì như thế nào! Đế quốc thì như thế nào! Thiên Vương Điện... Giết...
- Ở đâu ra giặc, dám đến đế quốc láo xược, cút ra ngoài cho ta.
Một đầu hung cầm ngang trời, che khuất bầu trời, xoáy lên yêu hỏa, muốn đốt cháy trấn ma tràng vực. Hai mắt nó bắt đầu khởi động lấy lệ khí đáng sợ, móng vuốt sắc bén muốn phá vỡ không gian khủng bố.
U Minh Vương gào thét, sóng âm cuộn sạch tràng vực, như là nghìn vạn kiếm sắc, làm vỡ nát linh hồn tất cả mọi người bị tù khốn bên trong.
Tiếng kêu gào thảm thiết im bặt mà dừng, thi thể hơn mười cường giả rơi xuống mặt đất.
U Minh Vương bay lên không, khống chế lấy Long Hoàng Trấn Ma Bi bạo kích bầu trời. Ầm ầm, mây đen quay cuồng, ma khí gào thét, hư ảnh Long Hoàng cuồng vũ bầu trời, kéo dắt lấy đại sơn to lớn vén trời mà lên, đánh tới đầu hung cầm kia.
Hung cầm bá đạo phóng đãng, phun ra vô tận yêu hỏa, muốn tiến hành ngăn trở, nhưng mà, Long Hoàng Trấn Ma Bi hoành hành không trở ngại, dễ như trở bàn tay phá nát bấy Thiên Hỏa vô tận, trước mặt đánh tới đầu hung cầm kia. Hung cầm trốn đều không có chỗ trốn, đầu nứt vỡ, máu tươi hòa với yêu hỏa rơi vãi đầy trời. Khí tức Long Hoàng hoành hành giữa trời, hình thành một tràng cảnh kinh người, bá đạo vọt tới cơ thể hung cầm không đầu.
Ầm ầm bạo kích, thiên hạ đong đưa, toàn bộ tầng mây nứt vỡ, ánh mặt trời rơi vãi, hung cầm không đầu kia gào thét lui về phía sau.
- Nghiệt súc! Ngươi là của ta! Giết!!
U Minh Vương ngang trời lao tới, đạp rơi vào trên lưng hung cầm, xiềng xích linh hồn đáng sợ phá thể ra đến, ùn ùn kéo đến bạo kích, trọn vẹn đánh ra hơn ba nghìn sợi, toàn bộ tiến đụng vào trong thân thể hung cầm, tàn bạo khống chế linh hồn suy yếu bên trong.
- Rống!
Hung cầm không đầu, nhưng vẫn là vang vọng lên tiếng linh hồn bi thương gào thét.
U Minh Vương dùng linh hồn nô dịch hung cầm, kéo lấy thi thể không đầu máu chảy đầm đìa của nó, làm cho nó không để ý tiêu hao sôi trào lên yêu hỏa ngập trời, vọt tới phía trước tuyến chặn đánh của đế quốc.
Đội ngũ đế quốc liên tiếp giết đến, Thiên Vương Điện cùng cường giả Thiên Dực tộc người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Như là hai mảnh sóng thần to lớn kéo dài hơn mười dặm, chìm ngập non sông, lao nhanh mênh mông cuồn cuộn, vén trời mà lên gần vạn thước, điên cuồng đụng vào nhau, bộc phát ra mưa máu, năng lượng hủy diệt ngập trời.
Máu nhuộm non sông, tám phương đều chiến.
- Một đám không biết tốt xấu! Giết! Một tên cũng không để lại!
Điện Chủ gào thét, một quyền bạo kích, trời đất hôn ám, tinh thần đấu chuyển, một mảng lớn ngân hà bạo kích ngang trời, mỗi một khỏa tinh quang đều giống như một viên tinh cầu to lớn, nghìn vạn bạo kích, trời đất nghịch loạn, trước mặt vỡ nát hơn mười vị cường giả, đánh ra một con đường đi lớn hơn mười dặm.
- Giết ra đi!
Bách Luyện Hầu cầm Vô Cực Độn Tiên Xử trong tay, nứt vỡ đầu một đầu cự lang, máu tươi nhuộm một thân hắn, hắn lên tiếng gào thét, Vô Cực Độn Tiên Xử sôi trào lấy khí thế như Tiên Nhân, bao phủ toàn thân hắn, sát phạt ngập trời.
- Giết!
Tất cả Vương Hầu lên tiếng gầm thét, như sấm dậy như núi lở, chiến ý tăng vọt mấy lần, như nước sôi ốc tuyết bạo tẩu về phía trước.
- Giết giết giết!
Khương Nhan Nguyệt cùng các cường giả Thiên Dực tộc rống to, bọn hắn liền thích cùng kề vai chiến đấu Thiên Vương Điện, hai chữ, thoải mái!!
- Làm sao lại đánh nhau?
Trên trường hồng bảy màu, Diệp Thanh Thần ngưng mi nhìn ra xa, mặc dù khoảng cách rất xa thấy không rõ lắm, nhưng trận đối mặt kia tuyệt đối không phải một hai người đang chiến đấu, khả năng có mười mấy đến trên trăm kẻ, xa xa trông qua, trời đất hôn ám, mây đen quay cuồng, càng có tinh thần nghịch chuyển, thanh âm nổ vang to lớn dường như trời long đất lở, cách hơn trăm dặm đều có thể cảm nhận được.
- Không phải là người của Vô Hồi Cảnh Thiên đang tranh đoạt Tần Mệnh đấy chứ?
Có lão giả vẻ mặt ngưng trọng, quy mô mảnh chiến trường kia ít nhất đến có hơn mười hai mươi dặm, như là một mảnh chiến trường to lớn.
- Tần Mệnh có một hòn đảo, bên trên có rất nhiều cường giả, khả năng bọn hắn đều đến.
Cổ Thiên Thần tóc dài nhảy múa cuồng loạn, kích động trước nay chưa từng có, nếu như là cường giả trên hòn đảo kia đến, nữ tử kia thì sao? Có cũng tới hay không, như vậy vừa hay giảm đi phiền phức cho mình.
- Nhân Hoàng sát lệnh đã truyền khắp đông cương, Thánh Võ Thiên Võ đều bị điều động, cường giả phía đông đảo đều xông đến nơi này, mặc kệ Tần Mệnh có bao nhiêu người, đều trốn không ra khỏi đế quốc chặn đánh.
Cuồng Lãng Sinh nắm chặt một thanh dao tối tăm sắc bén, hai con ngươi nổi lên hồng mang màu máu. Chỉ cần ngăn cản hơn mười phút, đại đạo trường hồng của Cổ Thiên Thần có thể xông tới đó, đến lúc đó Tam đại tiểu thiên tử liên thủ, đội ngũ tam tộc phối hợp, cũng không tin không chế phục được một tên Tần Mệnh.
Đội ngũ cường giả Hoàng Thiên Thành còn có thể lục tục đuổi kịp, bất luận ngoài ý muốn gì cũng đều có thể ứng phó.
Hỗn Thế Chiến Vương mặt không biểu tình đứng ở phía sau, tầm mắt cụp xuống, khí thế bình tĩnh, thoạt nhìn như việc không liên quan đến mình, nhưng một cỗ đã lâu máu nóng đã đang chảy xuôi ở trái tim, thấm vào mạch máu toàn thân, đốt lên cái chiến ý hùng hồn kia. Đầu ngón tay của hắn nhè nhẹ xẹt qua không gian giới chỉ, gọi về Hoang Thần Tam Xoa Kích đã xao động ở bên trong.
- Tần Mệnh! Ta muốn bắt sống!
Đáy mắt Diệp Khuynh Thành văng tung tóe hàn quang, linh hồn chấn động mãnh liệt để cho cường giả vô cùng nhiều Hoàng gia bên cạnh đều không chịu nổi.