Chương 3361: Nuôi một con rồng
Chương 3361: Nuôi một con rồng
Sắc mặt Yến Hoàng u ám, đã từ từ nhíu mày.
Một hắn, một Hắc Kỳ Lân, một Hải Hoàng, lại đến một Hắc Long, nếu quả thật muốn giết cái long trời lở đất, đủ để đem toàn bộ đế quốc san thành đất bằng, dù cho hai vị Hoàng Võ trong hoàng thất gia nhập vào, thắng được thắng lợi lưu lại đều là cảnh hoang tàn khắp nơi. Chỉ riêng một Hải Hoàng kia, nếu như nhất định muốn đem chiến trường đẩy hướng nội địa đế quốc, vô tận đại dương sẽ tràn qua tám hòn đảo lớn, biến thành nước lũ kéo dài vô tận, chìm ngập hơn hai ngàn dặm cương vực Tiên Linh Đế Quốc.
Hắc Long quay đầu nhìn về phía Hắc Kỳ Lân:
- Mặc Cẩu! Trong trí nhớ trước kia của ta, ngươi rất uy phong, trọn vẹn truy sát ta mười bảy năm, có nhiều lần đều muốn giết chết ta, đáng tiếc cuối cùng ngươi vẫn là chết trong tay ta. Lão Thiên kia không biết chơi ngu cái gì, ta lại trở về, ở kiếp này... Chúng ta liền giảm đi những chuyện vụn vặt phía trước, trực tiếp nhảy đến một bước cuối cùng —— ta, giết, ngươi!
Hắc Kỳ Lân nghe không hiểu nó đang nói cái gì, nhưng nguy hiểm đầu Hắc Long này mang cho nó lại là thật sự, nếu như Yến Hoàng cùng Khấu Ngao không nhúng tay vào, vận mệnh nó hôm nay khả năng thật sự treo cao.
- Yến Hoàng! Khấu Ngao! Không nên bị nó đầu độc, chúng ta cùng một chỗ liên thủ, đánh bọn hắn ra khỏi đế quốc, giải quyết nó trong hải dương. Các ngươi nhớ kỹ, nếu như ta có cái gì ngoài ý muốn, Bách Luyện Thú Vực tuyệt đối không tha cho đế quốc cùng Vô Hồi Cảnh Thiên các ngươi. Là theo ta liên thủ, giết Hắc Long trảm Hải Hoàng, hay là ngồi chờ bọn hắn mang Tần Mệnh đi, tương lai lại tiếp nhận Bách Luyện Thú Vực trừng phạt?
Yến Hoàng chần chờ không quyết, hai đối một, hắn có nắm chắc khống chế cục diện, nhưng bốn bên hỗn chiến, không chỉ nhìn không tới kết cục, còn khả năng làm hỏng Tiên Linh Đế Quốc.
Khấu Ngao càng không nói, hắn có thể phối hợp tiến công, kiềm chế quấy nhiễu, nhưng nếu để hắn chém giết cùng Hoàng Võ chân chính, hắn... tình nguyện liền rút lui ngay.
Hắc Long giống như không nghe đến lời Hắc Kỳ Lân, bá đạo gọi Hải Hoàng:
- Ngươi thối lui đến trong biển làm chuẩn bị, ta đánh nó đi, chúng ta từ từ chơi, thời gian dần qua lại giết!
- Tại sao phải cùng ta liên thủ?
Hải Hoàng cũng từ trên người Hắc Long cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ, hơn nữa con rồng đen này thình lình xuất hiện, có nguồn gốc gì? Có mục đích gì! Ngộ nhỡ là cái bẫy thì sao? Nếu như cùng nó liên thủ giết Hắc Kỳ Lân, đột nhiên quay đầu liên thủ Hắc Kỳ Lân sẽ giết nó, nó tìm ai khóc đây!
- Ta lớn lên anh tuấn tài giỏi như vầy, vậy mà ngươi không tin tưởng ta? Trách không được co lại tại Nhất Tuyến Thiên mấy trăm năm cũng không dám lộ diện, chỉ với cái lá gan này của ngươi cũng xứng hai chữ Hải Hoàng? Ngươi là Hải Nữu đi! Dù sao cũng là Linh Thể, bộ dáng tùy tiện biến, biến thành nữ hoàng cho ta xem một chút.
Sắc mặt Hải Hoàng trầm xuống, đối với Yêu Long này cảnh giác càng sâu.
Tần Mệnh nhìn Hắc Long kia, chần chờ một lát:
- Tiền bối! Ngươi là đến từ Thiên Đình đại lục hay sao?
- Tiền bối?
Hắc Long quái dị nhìn hắn hai mắt.
- Xưng hô sai?
- Ngươi nên gọi tổ tông!
Tần Mệnh nhíu mày, đầu con rồng đen này không bình thường?
- Nhanh nhẹn chút! Ta không thể chờ đợi được muốn cho lịch sử tái diễn!
Hắc Long đột nhiên đánh ra vật, ném về phía Tần Mệnh.
Hải Hoàng cách không tiếp được, kiểm tra một lát, ném cho Tần Mệnh.
Tần Mệnh vừa bắt được, lại bị Hỗn Thế Chiến Vương tiếp lấy:
- cẩn thận! Cái kia Hắc Long không đơn giản!
- Đó là cái gì?
Vương hầu khác đều nhìn sang nơi này, hiện tại cục diện đã phức tạp đến tình trạnh bọn hắn trọn vẹn vô lực đi khống chế.
- Mai rùa? Có ý gì.
Hỗn Thế Chiến Vương nhìn một lát. Một cái mai rùa ngọc trắng to tầm lòng bàn tay?
Tần Mệnh nhận lấy, nhíu mày nhìn trong chốc lát, sắc mặt kịch biến:
- Nghiệt súc! Ngươi giết Tiểu Quy kia của ta!
- Đánh rắm! Ai là Tiểu Quy!
Hắc Long gầm thét.
- Tiểu Quy bên trong đâu? Ngươi ăn hết?
Tần Mệnh nắm chặt mai rùa, thứ này quá hết mức quen thuộc, chính là mai rùa của Tiểu Tổ, làm sao lại trống rỗng, Tiểu Tổ đâu!
- Ngươi lại hô một tiếng Tiểu Quy, ta đập chết ngươi!
Bầu không khí bỗng nhiên căng thẳng, Hải Hoàng sẵn sàn trận địa đón địch, không vừa lòng quay đầu lại trừng Tần Mệnh một cái, ngươi trêu chọc nó làm gì?
- Đây là xác Tiểu Quy kia?
Hắc Phượng đều nhận ra.
- Tiểu Quy \ vậy mà chết, xác làm sao lại tại chỗ Hắc Long.
- Chẳng lẽ Hắc Long cùng Tiểu Quy kia là bằng hữu?
- Tiểu Quy gì?
- Chính là Tiểu Quy mà trước kia Tần Mệnh treo trên cổ.
- Có ấn tượng.
Các Vương Hầu lặng lẽ nói nhỏ.
Tần Mệnh càng nhăn mày càng chặt, cách không trừng mắt Hắc Long, thật lâu:
- Tiểu Tổ đâu?
- Chính là hắn!
Đông Hoàng Hạo Nguyên bỗng nhiên nhắc nhở Tần Mệnh.
- Cái gì? Là cái gì? Tần Mệnh quay đầu lại nhìn hắn.
- Qua đây! Quỳ xuống! Hô lớn Thiên Thu muôn đời sống lâu muôn tuổi.
Trong thanh âm Hắc Long mang theo vài phần trêu tức, nhưng dùng cái thanh âm uy nghiêm kia của nó kêu ra, lại dù sao cũng có như vậy một loại khí thế hung hãn kinh tâm động phách.
Tần Mệnh bình tĩnh nhìn một lát, hít sâu một hơi:
- Tiểu Tổ?
- Gọi tổ tông!
Đồng tử Tần Mệnh một hồi phóng đại:
- Ngươi là Tiểu Tổ?