Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3381 - Chương 3381: Thiên Hoang

Chương 3381: Thiên Hoang Chương 3381: Thiên Hoang

Nguyệt Tình yên lặng mà minh tưởng tu luyện lấy, không có mở mắt nhìn Tần Mệnh. Mặc dù là tính tình nàng bình thản nhưng cũng khó có thể chấp nhận cái tin tức đột nhiên xuất hiện này. Nàng từ lúc còn nhỏ đã ở bên cạnh Tần Mệnh, từ lúc ban đầu là hảo cảm không muốn xa rời, càng về sau là thương yêu thủ hộ, lại càng về sau là yêu thương động tình, nàng xem Tần Mệnh là ca ca, là người yêu, cũng là người thân, nàng có thể chấp nhận bên cạnh Tần Mệnh liên tiếp xuất hiện những nữ tử khác. Nàng có thể bao dung, có thể chấp nhận, có thể ở chung vô cùng tốt, nhưng... Ai tâm sẽ vĩnh viễn rộng lượng, trong lòng mọi người ai không khát vọng được yêu thương.

Nguyệt Tình yên lặng làm bạn với Tần Mệnh những năm này, cũng cam nguyện dâng ra sinh mệnh, nhưng nàng cũng khát vọng được trả về, đó chính là trong đầu Tần Mệnh nàng vĩnh viễn là người đầu tiên. Cho tới nay, nàng đều cho rằng hiểu rõ tính cách cùng cách làm người của Tần Mệnh, cũng nhìn ra được yêu thương trong ánh mắt Tần Mệnh, càng tin tưởng bản thân trong lòng hắn chính là vị trí đầu kia. Nhưng khi nghe tới tin tức, một khắc này, tâm nàng... Đau...

Nguyệt Tình yên lặng từ từ nhắm hai mắt, trong tầm mắt đã từ từ ướt át, nàng thậm chí ngay cả chính mình cũng không biết sẽ có phản ứng mảnh liệt như vậy đối với chuyện này.

Bầu không khí rất nặng nề, trong lòng Tần Mệnh càng là áy náy.

- Ta... Thực xin lỗi...

Đồng Hân nhắm mắt lại, không muốn làm cho khóe mắt ướt át thấm ra nước mắt.

- Đã bao lâu.

Nàng không hỏi trước mặt người khác, ngay cả cái thái độ đều không có lộ ra, là không muốn làm cho Tần Mệnh không chịu nổi, nhưng bây giờ... Nàng cần hỏi thăm rõ ràng.

- Ba bốn năm.

- Đến cùng là bao năm.

Giọng điệu Đồng Hân lạnh lùng, lại mang theo tí ti rung động.

- Nhanh bốn tuổi.

- Nam hài... Nữ hài?

- Không biết.

- Đều thời điểm này, còn cần giấu diếm sao?

Đồng Hân mở mắt ra, cố gắng khắc chế cái giọt óng ánh đang vô lực chảy qua đôi má.

- Ta chỉ gặp qua một lần, cách rất xa, không thấy rõ.

Tần Mệnh há mồm muốn giải thích chuyện phát sinh cùng Táng Hoa, tranh thủ các nàng thông cảm, nhưng sau khi liên tục chần chờ cũng còn không có lại nói ra. Chuyện này có lẽ có sai, nhưng không sai tại Táng Hoa, hắn càng không thể trách cứ nữ tử vì hắn sinh hạ hài tử kia.

- Chàng đem Cổ Thiên Thần giao cho Táng Hoa, là vì cái này?

- Có một phần nguyên nhân đi, ta không nợ nàng cái gì, nhưng ta đến bảo hộ hài tử kia.

Có lẽ Tần Mệnh cùng Táng Hoa là một sai lầm, lại không muốn để cho hài tử cho rằng mình là sai lầm. Dù sao đó cũng là cốt nhục của hắn, càng là hài tử đầu tiên cả đời này của hắn, hắn nghĩ bảo hộ con mình, muốn cho con mình một hoàn cảnh yên ổn.

- Hài tử hiện tại ở đâu?

- Liền tại Thất Nhạc Cấm Đảo.

Tần Mệnh cười đắng chát, hắn có thể hiểu được Đồng Hân cùng Nguyệt Tình bất mãn, muốn nói chút gì biểu đạt áy náy, lại không biết nên nói cái gì cho tốt:

- Ta sẽ mau chóng giải quyết chuyện này.

- Giải quyết như thế nào, giải quyết cái gì?

- Ta cùng Táng Hoa đã không có quan hệ gì, ta sẽ tận lực tranh thủ hài tử lại đây.

Tần Mệnh thử qua thậm chí ảo tưởng qua có thể cải thiện quan hệ cùng Táng Hoa, không yêu cầu xa vời quan hệ thân mật gì, tối thiểu có thể cùng ở chung nuôi dưỡng hài tử, nhưng... thái độ bén nhọn của Táng Hoa làm cho hắn mỗi lần nếm thử đều biến thành cãi nhau. Hắn bây giờ đối với Táng Hoa đã không ôm hy vọng xa vời gì, chỉ hy vọng có thể làm cho hài tử rời khỏi tòa sơn động kia.

- Lúc nào?

Tần Mệnh lắc đầu, không cho ra thời gian cụ thể. Hắn hiểu rõ tính tình Táng Hoa cứng rắn, nếu như bức càng chặt, nàng phản kháng càng mãnh liệt, chỉ có thể gửi hi vọng ở hoàn cảnh thời đại loạn võ đặc thù cho hai bên càng nhiều nơi cơ hội hợp tác, đến một chút gần quan hệ hơn.

Bầu không khí lần nữa trở nên nặng nề, Đồng Hân nhắm mắt lại, mà Nguyệt Tình từ đầu đến cuối đều chưa có nhìn Tần Mệnh một cái.

Tần Mệnh lưu lạc thiên hạ hơn mười năm, tự nhận là có thể ứng phó các loại chuyện, nhưng bây giờ một đoàn loạn, không biết nên nói cái gì, càng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào. Đây vẫn chỉ là Nguyệt Tình cùng Đồng Hân, nếu như Yêu Nhi biết thì sao?

Tần Mệnh càng nghĩ càng loạn, một hồi đầu lớn.

- Nói xong?

Hải Hoàng đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện.

Tần Mệnh khóe mắt co lại, im lặng liếc mắt nhìn hắn.

Toàn thân Hải Hoàng quay cuồng thủy triều, oai hùng lại bá đạo, mặt không biểu tình, giống như không có chú ý tới ánh mắt Tần Mệnh:

- Có người tới tìm ngươi.

- Người nào?

- Thiên Hoang.

- Thiên Hoang?

Tần Mệnh kinh ngạc, làm sao Thiên Hoang lại ở đây, sao lại tìm hắn:

- Hắn đã đến Nhất Tuyến Thiên?

- Đi ra bên ngoài, nói muốn gặp ngươi, bên người còn mang theo một nữ tử khoác áo choàng đen.

Hải Hoàng đã đều khống chế được mỗi một nơi trên Nhất Tuyến Thiên, mặc kệ là người hay là yêu, chỉ cần muốn tới gần nơi này hắn đều có thể phát giác trước tiên. Thiên Hoang giống như cũng hiểu cái này, không có trực tiếp tiến vào Nhất Tuyến Thiên, mà là ở bên ngoài trực tiếp tuyên bố tiếp.

- Còn nói cái gì?

- Liền nói muốn gặp ngươi. Ta tự thân điều tra, gần đó không có năng lượng khác ẩn núp, nên chỉ có hai bọn họ.

Tần Mệnh nhìn Đồng Hân cùng Nguyệt Tình trầm mặc, trong lòng nhè nhẹ thở dài, yên lặng mà đi ra.
Bình Luận (0)
Comment