Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3382 - Chương 3382: Tổ Tiên Thiên Dực (1)

Chương 3382: Tổ tiên Thiên Dực (1) Chương 3382: Tổ tiên Thiên Dực (1)

Tần Mệnh đi không bao lâu, Nguyệt Tình mở mắt ra, mông lung trong mắt đã biến mất, khôi phục bình tĩnh cùng thanh tịnh thường ngày, nàng nhìn bóng dáng Tần Mệnh biến mất trong sương mù, thanh âm lăng lệ ác liệt hiếm thấy:

- Kéo Đại Mãnh qua đến!

Địa Hoàng Huyền Xà phát ra rít gào khàn khàn sắc nhọn, xoay tròn bay lên không, thân thể tráng kiện đột nhiên chấn động, xông vào sâu trong sương mù.

Thiên Hoang cũng là lần đầu tiên đi đến Nhất Tuyến Thiên, lúc trước khi còn là đệ tử Kiếp Thiên Giáo đã từng đến qua rất nhiều nơi tu luyện rèn luyện, cũng kế hoạch tới nơi này nhìn một cái, tuy nhiên về sau không đợi kế hoạch biến thành hành động đã liền gặp phải biến cố, bị trục xuất khỏi Kiếp Thiên Giáo, bị ép đi khỏi Cổ Hải.

- Gần mỗi một khe hở đều cất dấu một cỗ lực lượng, hẳn là Hải Hoàng bố trí.

Nữ tử bên cạnh Thiên Hoang có thể mẫn cảm phát giác được mặt biển xung quanh khe hở nhìn dường như bình tĩnh kỳ thật cũng không đơn giản.

- Hải Hoàng ở chỗ này sáu trăm năm, tự nhiên sẽ lợi dụng tốt những khe hở nguy hiểm này. Những năm gần đây rất nhiều người xông vào nơi này không hiểu thấu liền rơi vào trong đó, hẳn là đụng phải Hải Hoàng bố trí.

Thiên Hoang đứng trong sương mù, không có quá đi sâu vào.

- Ta không nghĩ tới bọn hắn sẽ thật sự tới nơi này.

Nữ tử áo đen nói.

Tại sau khi Hắc Long rời khỏi Tiên Linh Đế Quốc, nàng liền cùng Thiên Hoang lặng yên rời khỏi, đi thẳng đến Nhất Tuyến Thiên. Bọn hắn phỏng đoán Hải Hoàng có thể sẽ trốn ở chỗ này, nhưng kỳ thật cũng không có ôm hy vọng quá lớn, dù sao nơi bọn hắn có thể nghĩ đến, thì tất cả mọi người cũng có thể nghĩ đến.

Cái hải vực này mặc dù là lãnh địa Hải Hoàng, cũng bị gây dựng vô cùng hoàn thiện, khe hở lợi dụng vô cùng đúng chỗ, nhưng có thể để chịu đựng được kẻ địch bình thường, gánh không được Tứ đại Hoàng Võ!

Hiện tại Tứ hoàng gặp mặt, tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, một khi bao vây nơi này, dù cho bên người Tần Mệnh có Hải Hoàng cùng Hắc Long đều khó chạy đằng trời.

Đến lúc đó Tứ hoàng phong ấn cả mảnh không gian, trực tiếp đến một hồi đại hủy diệt, bọn người Tần Mệnh sẽ giống như là thịt trong cối xay, bị sống sờ sờ xoắn nát.

Bây giờ ba nghìn vết nứt hư không nhìn dường như bảo hộ bọn hắn, đến lúc đó chính là răng cưa trường đao trong cối xay thịt.

- Bọn hắn sẽ không ngồi chờ chết, nên có bố trí gì khác.

Thiên Hoang đoán, nói.

- Tần Mệnh... Tần Mệnh...

Nữ tử áo đen nhìn qua sâu trong sương mù yên lặng mà tự nói.

Bát Hoang Thú Vực đang tận hết sức lực tỏa ra tin tức, hận không thể để khắp thiên hạ người cũng biết, trận thế kia còn suýt chút nữa đã trực tiếp gầm thét trên trời. Bọn hắn cũng là lần đầu tiên hiểu rõ Tần Mệnh, biết rõ uy danh hắn tại vạn năm sau.

Hơn mười năm thời gian, một thiếu niên biên hoang danh chấn thiên hạ, xông ra hung danh cả đời, không chỉ có được hơn phân nửa Cổ Hải, còn xông vào Thiên Đình đại lục, càng bị tôn là Chiến Tranh Chí Tôn.

Tuy nhiên nàng cùng Thiên Hoang càng để ý chính là Chí Tôn Bạch Hổ trùng sinh, còn thành chiến thú của Tần Mệnh.

Một đầu Chí Tôn Bạch Hổ, một đầu yêu nghiệt Hắc Long, hai đại chiến thú của Tần Mệnh quả thực nghịch thiên.



Tần Mệnh từ trong sương mù màu máu đi ra, Hải Hoàng liền cách sau hắn không xa, như ẩn như hiện trong sương mù, tản ra khí tức khủng bố, cộng minh cùng cả phiến hải vực đại dương.

Thiên Hoang nhìn thấy Tần Mệnh, cũng chú ý tới Hải Hoàng. Trong lòng lại càng kỳ quái, cái bộ dạng này cũng không giống như là hợp tác, ngược lại là như chủ tớ. Tần Mệnh rốt cuộc là làm sao hàng phục Hải Hoàng, khiến nó tận hết sức lực thủ hộ?

Nữ tử mặc áo đen đánh giá Tần Mệnh, thời điểm tại Tiên Linh Đế Quốc chỉ là cách rất xa nhìn đến, hắn lại toàn thân quấn quanh lấy biển Hắc Lôi, hai mắt đều bắn ra sấm sét, nhìn không phải quá rõ ràng, chỉ cảm nhận được một khí thế cỗ điên dại cùng hủy diệt. Hôm nay Tần Mệnh rất bình tĩnh, giống như cũng tận lực thu liễm lấy khí thế, không hề bức người. Hơn nữa bộ dáng anh tuấn lại không mất sắc bén, cao lớn càng anh vĩ, không giống như cỗ dã man hung tàn ác khí lúc đó kia.

Thiên Hoang cùng nữ tử mặc áo đen đánh giá Tần Mệnh, Tần Mệnh cũng đang nhìn bọn hắn.

Tại thời điểm ở Lâm Lang thịnh hội cùng mới vào Tiên Linh Đế Quốc đều gặp Thiên Hoang, tuy nhiên đều là xa xa mà nhìn mấy lần, đã không có chào hỏi gì, càng không tính là quen biết. Hắn thật là kỳ quái làm sao Thiên Hoang lại tới nơi này tìm hắn, chẳng lẽ là muốn hợp tác thảo phạt Kiếp Thiên Giáo? Tuy nhiên nữ tử áo đen kia ngược lại là cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc kỳ quái, lúc ấy từ xa nhìn nàng đã liền có, hiện tại càng rõ ràng hơn.

- Thiên Hoang, ngưỡng mộ đã lâu. Sao lại tới tìm ta vào lúc này, không sợ bị người khác hiểu lầm?

- Ta là mang theo tư tâm đến, muốn làm cho Tần huynh mặt mũi.

Thiên Hoang là người rất cao ngạo, thậm chí từng cao ngạo đến không coi ai ra gì, ban đầu ở Kiếp Thiên Giáo, ngoại trừ Đế Anh ra, hắn xem nhân kiệt trong thiên hạ như cặn bã. Mặc dù về sau đã trải qua rất nhiều trắc trở, cũng thiếu chút bị phế sạch kinh mạch, nhưng tính tình vẫn luôn không thay đổi, hôm nay mở miệng liền xưng Tần huynh coi như là cái dị số. Cũng không phải có cầu đến lấy lòng Tần Mệnh, mà là những kinh nghiệm Tần Mệnh vạn năm sau kia, cùng với biểu hiện tại Tiên Linh Đế Quốc, đáng để hắn đối đãi ngang hàng.
Bình Luận (0)
Comment