Chương 3387: Chiến trường Tiên Võ (2)
Chương 3387: Chiến trường Tiên Võ (2)
- Ta nợ Cuồng Lãng Sinh một ân tình, ta muốn thay hắn làm một con đường sống.
Thiên Hoang đến Hoàng Thiên Thành là vì Hoàng Huyết thạch, hơn nữa Hoàng Huyết thạch đối với hắn rất là quan trọng, có thể đạt được hay không trực tiếp quan hệ đến hắn có thể đem uy lực Bất Tử Minh Kính phát huy đến tận cùng không, có thể nghênh chiến cường giả cấp bậc càng cao hay không. Cuồng Lãng Sinh giúp hắn, hắn nợ Cuồng Lãng Sinh một phần tình.
- Tiên Linh Đế Quốc muốn đưa ta vào chỗ chết, ta còn phải thả hoàng tử bọn hắn?
Tần Mệnh nhìn mắt Thiên Hoang, ra là đến muốn Cuồng Lãng Sinh cùng hắn.
Khương Ngưng phiền phức nói thêm cái gì, nếu như Tần Mệnh chỉ là bằng hữu Thiên Dực tộc, nàng có thể dùng thân phận tiên tổ Thiên Dực tộc, cùng Tần Mệnh làm một cái giao dịch các loại, giúp đỡ Thiên Hoang một tay, đổi cho Cuồng Lãng Sinh một mạng. Cái này cũng là ước nguyện ban đầu tới đây. Nhưng Tần Mệnh căn bản không phải bằng hữu Thiên Dực tộc, mà là chủ nhân trong tổ huấn muốn thề chết đi theo, nàng không tốt quá cưỡng cầu.
- Ta có thù oán cùng Kiếp Thiên Giáo, mà một trận chiến chính cuối cùng của Thí Thiên Chiến Thần là chết tại một đời Tiên Võ Kiếp Thiên Giáo kia, tương lai ngươi thế tất muốn cùng Kiếp Thiên Giáo chiến một trận. Chúng ta có thể hợp tác, cùng một chỗ ứng phó Kiếp Thiên Giáo. Cuồng Lãng Sinh sẽ là uy hiếp của ngươi, ta lại có thể trở thành bằng hữu của ngươi, tương đương dùng ta đổi Cuồng Lãng Sinh.
Tần Mệnh nở nụ cười:
- Ngươi thật đúng là biết tính, ngươi muốn đơn thương độc mã cùng Kiếp Thiên Giáo khai chiến, ta tương lai cũng có thể sẽ khai chiến Kiếp Thiên Giáo, đây rốt cuộc là ngươi đang giúp ta, hay là ta đang giúp ngươi?
- Ngươi làm sao mới bằng lòng thả hắn.
- Ngươi yên tâm, ta không có ý định giết Cuồng Lãng Sinh.
- Quả thật??
- Trước đừng nóng vội mà vui mừng, ta không có ý định giết hắn, cũng không có ý định liền thả ngay lúc này.
- Những tiểu thiên tử khác thì sao?
- Trước nhìn Tiên Linh Đế Quốc có thái độ gì.
Khương Ngưng mang theo tâm tình kích động rời khỏi, cũng mang Khương Ngọc Thiền đi. Nàng muốn từ chỗ Khương Ngọc Thiền đó biết càng nhiều nơi hiểu rõ Thiên Dực tộc vạn năm sau, cũng muốn hiểu rõ Tần Mệnh rốt cuộc là một dạng người gì, càng hy vọng có thể đưa Ngọc Thiền đến trước mặt tộc nhân của nàng, đưa đến trước mặt Ngưu Sơn Tộc, để cho bọn họ cũng đều biết tương lai Thiên Dực tộc vẫn luôn tồn tại, hơn nữa Thí Thiên Chiến Thần lại trở về.
Thiên Hoang ở lại Nhất Tuyến Thiên, một là muốn bảo đảm Cuồng Lãng Sinh còn sống, hai là muốn muốn hiểu rõ bọn người đến từ vạn năm sau này, chứng kiến Tần Mệnh mở ra chiến trường Tiên Võ. Còn việc có bị người bên ngoài hiểu lầm các loại hay không, hắn căn bản không quan trọng. Từ sau khi hắn bị trục xuất khỏi Kiếp Thiên Giáo, đã không có cái gì để sợ hãi nữua, cũng không có bất kỳ ràng buộc gì, cuộc đời này của hắn chỉ có một mục đích, để cho người của Kiếp Thiên Giáo biết rõ năm đó bọn hắn đều sai!
…
Một gốc cây đại thụ cổ xưa trống rỗng xuất hiện tại biển trời, cứng cáp kiên cường, tán cây xanh um tươi tốt, ánh xanh lượn lờ, to như núi cao. Vỏ cây cứng rắn như sắt, hiện ra hàn quang yếu ớt, dường như có thể chống cự cả thần binh đả kích, mỗi một mảnh lá cây đều lớn như quạt hương bồ, tách ra mê quang hoa mỹ, nhẹ nhàng trong suốt, dường như gợn nước lượn lờ.
Nhưng mà cái cây này là đổi chiều ở giữa không trung, cứ như vậy vừa đột ngột vừa thần bí từ trong hư không nhô ra, nhìn không tới rễ cây, cũng nhìn không tới thổ địa nó cắm rễ.
Mặc dù chợt nhìn rất cổ quái, nhưng phóng mắt nhìn xung quanh hơn mười dặm hải vực, các loại đá lớn, đỉnh núi kiếm, sườn đồi, núi non trùng điệp vân vân. . . , đều là trống rỗng xuất hiện, định tại giữa không trung như vậy, còn có dòng suối đứt quãng lăng không chảy tràn, đã thấy nhiều cũng liền nhìn nhưng không thể trách.
Nguyệt Tình cùng tất cả mọi người tụ tại nơi này, cùng một chỗ chứng kiến Tần Mệnh mở ra chiến trường Tiên Võ, cũng lo lắng đến an toàn của hắn. Dù sao nơi này cũng không phải Thí Thiên Chiến Thần lưu lại, ngược lại là lồng giam đám Tiên Võ Hoàng Võ dùng để khốn giết Thí Thiên Chiến Thần, cũng có thể nói là một tòa luyện lô to lớn, chỗ đó có năng lượng gì, có nguy hiểm gì, ai cũng nói không rõ ràng.
Tần Mệnh đi vào, có thể sẽ có cơ duyên, cũng có thể sẽ gặp phải nguy cơ.
Điện Chủ cùng mọi người đều yên lặng thay Tần Mệnh cầu nguyện, cũng đang đợi chờ lấy, nếu như có thể thuận lợi đi vào, lại thuận lợi đi ra, đối với Tần Mệnh tất nhiên là một cơ duyên cực lớn. Dù sao trong chỗ này còn sót lại rất nhiều thứ đều là cấp bậc Hoàng Võ hoặc là Tiên Võ.
- Nguyên một đám làm gì? Biểu lộ trầm trọng như vậy, đưa đám ma sao!
- Nếu không lấy chút tiền giấy, vung một vòng cho Tần Mệnh?
Tiểu Tổ từ trong sương mù đi ra, thanh âm ngả ngớn lại muốn ăn đòn để cho mọi người một hồi im lặng, nhưng sau khi nhìn rõ ràng bộ dáng Tiểu Tổ, biểu lộ trên mặt tất cả mọi người đều trở nên đặc sắc.
Tiểu Tổ không biết lúc nào lại rút vào trong cái mai rùa kia, như là một Tiểu Quy to tầm lòng bàn tay, đứng thẳng người lên, kiêu ngạo đứng ở trên đầu Hắc Phượng.
Hắc Phượng bình thường rất không nguyện ý người khác đụng vào cái đầu cao quý nó, nhưng bây giờ lại cam tâm tình nguyện để Tiểu Tổ đứng, còn diễu võ dương oai bay tới.