Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3388 - Chương 3388: Chiến Trường Tiên Võ (3)

Chương 3388: Chiến trường Tiên Võ (3) Chương 3388: Chiến trường Tiên Võ (3)

- Ngươi. . . Mai rùa không phải ném đã cho ta sao?

Tần Mệnh kinh ngạc nhìn Tiểu Tổ, đi ra vậy mà còn có thể rụt về lại? Bộ dáng đều biến thành Tiểu Quy?

- Cái ném ngươi là giả!

Tần Mệnh một hồi phiền muộn:

- Mười năm không gặp, vừa gặp liền bịp ta, ngươi có ý tứ sao?

- Đây chính là xác Huyền Võ, một tôn Huyền Võ cuối cùng tại thời đại loạn võ sau khi vẫn lạc lưu lại, Vương đời thứ mười tám chính là dùng nó trấn bản tổ tông. Đồ tốt như vậy, ta có thể ném cho ngươi?

Lần đầu tiên Tiểu Tổ cảm giác cái xác Tiểu Quy này rất thoải mái, thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy đến trên bả vai Tần Mệnh.

- Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian.

- Làm gì?

- Đến chiến trường Tiên Võ a.

- Ngươi muốn cùng theo?

- Đương nhiên, bằng không thì ta mặc cái thân xác Tiểu Quy này làm cái gì?

Tiểu Tổ đưa đầu, đưa móng vuốt ra, hoạt động thân thể, rất lâu không mặc, còn có chút không thích ứng. Nó không thích ứng mai rùa, những người khác càng không thích ứng, vừa mới quen bộ dáng Hắc Long bá đạo hung hãn, chỉ chớp mắt lại trở nên nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu như vậy, bộ dạng chết thẳng cẳng ló đầu còn có chút buồn cười như vậy.

- Mặc cái thân xác Tiểu Quy này liền có thể đi?

- Là xác Huyền Võ!

- Ngươi vừa rồi tự mình nói là xác Tiểu Quy.

- Ta có thể nói! Người khác không thể! Bản tổ tông không như Tiểu Quy! Tranh thủ thời gian. . . Đừng lề mề!

Nếu khe hở đã là đường đi Thí Thiên Chiến Thần để lại, người khác khẳng định vào không được, nhưng nếu như hắn cùng Tần Mệnh lại ‘Hợp thành một thể’, không thể cùng một chỗ tiến vào sao?

Đám người Khương Chấn Vũ hai mặt nhìn nhau, biểu lộ đều rất quái dị.

- Bát ca! Xác Huyền Võ còn rộng rãi không, có thể lại nhét một người không?

Dương Đỉnh Phong vác lấy Phong Thiên Tà Long Trụ qua đến.

- Bát ca? Tiểu Tổ tròng mắt hơi híp, tập trung Dương Đỉnh Phong.

- Bát ca cái gì, không biết lớn nhỏ, gọi Long gia!

Hắc Phượng tranh thủ thời gian nhắc nhở hắn.

- Dương Đỉnh Phong, ta nhớ được ngươi! Trong trí nhớ tương lai ngươi chính là nhân vật cấp Bán Hoàng!

Biểu lộ Tiểu Tổ bỗng nhiên trở nên rất ý vị sâu xa.

- Bán Hoàng?? Về sau thì sao! Không có đột phá?

Dương Đỉnh Phong còn cho là tương lai mình nhất định sẽ tiến vào Hoàng Võ Cảnh.

Tiểu Tổ lộ ra nụ cười vi diệu, nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, kéo lấy âm điệu ung dung một câu:

- Già. . . Thảm.

- Chết?

Dương Đỉnh Phong có chút phóng đại đồng tử.

- Còn không phải sao.

- Ai giết?

- Ta!

Dương Đỉnh Phong biểu lộ cứng đờ, mọi người đồng loạt nhìn Tiểu Tổ.

- Nói đùa hay sao?

Tần Mệnh nhìn Tiểu Tổ.

- Cái tên tiểu tử này năm đó rất cuồng, còn muốn lột da ta luyện long giáp, ừm. . . Dũng khí có thể khen.

- Sau đó thì sao?

Dương Đỉnh Phong muốn biết bản thân là chết như thế nào.

Tiểu Tổ chỉ chỉ cái bụng trắng như ngọc của bản thân.

- Ngươi ăn hết?

- Xác thực mà nói là nhai. . . Nuốt. . . Tiêu hóa. . .

Dương Đỉnh Phong biểu lộ cứng lại cứng, mọi người hai mặt nhìn nhau, thế này là làm sao?

- Được rồi được rồi, chuyện quá khứ cũng không nhắc lại.

Tần Mệnh tranh thủ thời gian cắt ngang, cái này hợp với tính cách Dương Đỉnh Phong, càng hợp với tính cách Tiểu Tổ.

- Cái gì gọi là chuyện quá khứ, hẳn là chuyện tương lai.

Sắc mặc Dương Đỉnh Phong nhìn không tốt, thì ra bản thân thảm như vậy.

- Hắc hắc. . .

Tiểu Tổ xấu xa cười hai tiếng, còn cố ý liếm liếm miệng đối với Dương Đỉnh Phong.

Dương Đỉnh Phong nhìn chằm chằm nó trong chốc lát:

- Trách không được lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, liền có một loại xúc động luyện ngươi.

Tần Mệnh từ bên trong vương quốc Vĩnh Hằng mời ra Vương đời thứ mười tám.

Pho tượng Thí Thiên Chiến Thần nguy nga anh vĩ, đứng thẳng như núi, má trái bình thường, má phải khô lâu, đại biểu cho sống hay chết. Pho tượng từ trong ra ngoài tách ra kim quang cường thịnh, như là do hoàng kim điêu khắc, tuy nhiên hiện tại trên pho tượng có nhiều thêm từng đường huyết văn tinh hồng, trải rộng toàn thân, khiến nó thoạt nhìn nhiều thêm vài phần khí tức oai hùng, càng nhiều thêm vài phần sát khí mãnh liệt đến chân thật.

Linh hồn Thí Thiên Chiến Thần dường như thức tỉnh, hốc mắt bên trái dấy lên kim quang, bên phải bắt đầu dâng lên minh hỏa, hắn nhìn xung quanh, ánh kim toàn thân đại phóng, giống như là thủy triều kích động cuộn trào mãnh liệt, đem cả phiến biển trời đều chiếu thành màu vàng, cũng cho trên người mỗi người đều xấp tầng ráng mây màu vàng.

- Thí Thiên Chiến Thần! Thật là hắn!

Thiên Hoang cảm xúc nhấp nhô, hắn từ trong ghi chép Kiếp Thiên Giáo che giấu đã từng gặp qua bức họa về Thí Thiên Chiến Thần, giống cái này như đúc, không nghĩ tới bản thân vậy mà có thể lần nữa nhìn thấy hắn. Mặc dù là pho tượng, nhưng lại chân thật như là phục sinh.

Tại lông mày Thí Thiên Chiến Thần ra lơ lửng một viên huyết châu, tách ra khí tức sinh mệnh bành trướng, càng bắt đầu khởi động lấy huyết khí to lớn, quay cuồng dữ dội, khí tức khủng bố, mơ hồ như là có cái gì đó khủng bố muốn từ bên trong xông ra đến, mà huyết khí tách ra đang không ngừng liên tục dũng mãnh tràn vào trong pho tượng Thí Thiên Chiến Thần.

Rốt cục Thiên Hoang cũng hiểu tại sao Tần Mệnh phải cưỡng đoạt Tiên Võ Thần Huyết tại Lâm Lang thịnh hội, người khác không dùng được, Tần Mệnh lại có thể dùng. Nghe nói giọt máu tươi này ngưng tụ huyết dịch Thí Thiên Chiến Thần, càng ngưng tụ máu tất cả Tiên Võ cùng Hoàng Võ tham dự chiến đấu năm đó, trình độ trân quý không cần nói cũng biết, lại bá đạo không gì sánh được, khó có thể dung luyện. Nếu như Vô Hồi Cảnh Thiên biết, còn không có tức giận đến thổ huyết.
Bình Luận (0)
Comment