Chương 3399: Chôn vùi (1)
Chương 3399: Chôn vùi (1)
- Ngươi đều hơn một vạn tuổi, đau lòng không được vài năm.
- Có ý gì, rủa ta chết?
- Không rõ ràng sao?
Tiểu Tổ híp mắt nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, từ trong bóng tối lặng lẽ kéo đuôi rồng trở lại đột nhiên bạo lên, đánh thẳng đến Tần Mệnh.
Tần Mệnh trong nháy mắt bay lên không, mạo hiểm tránh đi cái đuôi rồng gào thét kia.
Bành một cái trầm đục, cái đuôi Tiểu Tổ rắn rắn chắc chắc quất vào trên đầu chính mình, thanh âm thanh thúy vù vù như kim loại, vang vọng trong bóng đêm thật lâu.
Tần Mệnh từ từ rơi xuống trên người Tiểu Tổ, ló đầu nhìn Tiểu Tổ vẫn không nhúc nhích :
- Chết?
Tiểu Tổ ở đằng kia ‘Cứng lại’ trong chốc lát, thời gian dần qua lại di chuyển đuôi rồng, thần sắc u ám:
- Ta rất đau lòng! Ngươi không còn là Tần Mệnh mà ta biết kia! Ngươi biến thành kẻ xấu! Ngươi chờ xem, ta sẽ trả về gấp bội. Táng Hoa, Yêu Nhi, Đồng Hân, Nguyệt Tình, bốn người kia ta không để cho ngươi cãi nhau lộn xộn, ta cũng không phải là tổ tông ngươi!
- Ta còn không có tính sổ với ngươi đây này!
- Tính nợ gì? Dám làm không dám nhận? Lúc thoải mái không phải ngươi, sinh ra hài tử lại sợ hãi? Lúc ngươi khẽ run rẩy, lại không nghĩ tới đơm hoa kết trái?
- Dừng lại! Tranh thủ thời gian im lặng!
Tần Mệnh một hồi khí huyết không thông, trước một giây vẫn còn nhìn lên thâm không, tìm hiểu đại đạo, cảm ngộ chúng sinh tồn vong, giờ lại lập tức bị Tiểu Tổ ngạnh sanh sanh kéo về đến hiện thực, còn kéo đến tức giận.
Tiểu Tổ nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nụ cười tươi bỗng nhiên nghiền ngẫm:
- Nam hài hay nữ hài?
- Chưa thấy qua!
- Đừng bực bội, ta rất nghiêm túc. Tiểu Tổ ta đời này đã làm rất nhiều việc, còn không có dưỡng qua tiểu hài nhi đây này, cho ta dưỡng vài ngày?
- Hài tử của ta cho ngươi dưỡng? Ngươi đang nói đùa?
- Không tin được năng lực của ta? Ta bảo đảm nuôi hắn đến thiên hạ vô song!
- Ngươi tỉnh lại đi.
- Ta thật không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể sinh ra hài tử a, hoa nhà không bằng hương hoa dại a, có phải lúc thu thập hoa dại đặc biệt đến nhiệt tình hay không? Toàn thân máu nóng sôi trào, gào khóc!
- Tiểu Tổ tông của ta a! Ngươi là một con rồng, một đầu Ác Long! Có thể giữ gìn hình tượng của mình một cái hay không?
- Hắc, thẹn quá hoá giận, bị ta nói trúng. Tiểu tử, được đấy a.
- Dừng lại!
- Hơn nữa! Nghe Hắc Phượng nói, ngươi cùng Táng Hoa kích tình nửa năm trong sơn động! Nhìn không ra a, ít nhất một trăm lần đi, các loại bịp bợm đều thử một lần? Bay lên, móc trên cây, ngâm trong nước, đều đã tới một hồi?
- Tuyệt giao đi!
Mặt Tần Mệnh đều suýt chút nữa ‘xanh’, quay đầu muốn đi.
- Nơi này không có người ngoài, chỉ hai người chúng ta, có cái gì không tiện.
- Lúc có người ngoài ngươi cho ta chút mặt mũi?
- Đó không phải đều là người một nhà cả sao, không coi là người ngoài. Chớ đi chớ đi, nói chính sự, ngươi vừa nói trời xanh kia chết, Đế Tôn chạy, là xảy ra chuyện gì?
- Ta đã không có cái gì hay để nói cùng ngươi, ta cảm thấy hai ta đời này cũng cứ như vậy đi.
- Lời này nói ra khiến cho lòng ta thật khó chịu, ta còn muốn đợi đến ngày ngươi bị Thiên Đạo đánh chết đó, ta tự tay đem ngươi chôn đây này.
- Không cần, ngày ta chết đó khẳng định kéo ngươi chôn cùng. Ta không thể cứu vớt muôn dân trăm họ, cũng không thể để ngươi lại tai họa muôn dân trăm họ.
- Ta chết, ai bảo hộ mấy nữ tử của ngươi?
- Các nàng không cần người bảo hộ.
- Quá ngây thơ! Ta là bảo vệ các nàng không nên bị nam tử khác ngoặt đi. Các nàng muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn khí chất có khí chất, muốn năng lực có năng lực, không có ngươi trấn lấy, nam tử khác vẫn còn không như nước lũ chìm qua. Chẳng may các nàng gặp phải người thích hợp, ngươi trong quan tài liền dâng lên khói xanh.
- Ta có câu nói là rất nghiêm túc, sớm muộn gì cũng hầm canh ngươi!
- Ngươi phát ngốc một ngày đều thấy cái gì?
- Một cỗ thi thể.
- Đế Tôn sao?
- Hẳn là vậy, hắn đã từng muốn cứu vãn cái thế giới này, đáng tiếc xảy ra ngoài ý muốn, bị Thiên Đạo cắn trả. Ta muốn giết Thiên Đạo, lại thai nghén Thiên Đạo mới, Thiên Đạo cùng vương đạo thăng bằng, có lẽ có thể cứu vớt được thế giới suy bại này.
- Khống chế Thiên Đạo cùng vương đạo, ngươi chính là thần của cái thế giới này?
- Có lẽ vậy.
- Ừm, trình độ chém gió lên tầm trâu bò.
Tần Mệnh yên lặng nhìn về phía trước, nghẹn cả buổi không có nói ra được gì.
- Ngưu ca, đến đến đến, nơi này có cây cột, nhìn một cái xem có thể thổi bay lên không.
Tiểu Tổ mang theo Tần Mệnh đi vào phía trước, tối tăm sâu xa lạnh giá, hơn mười vết nứt hư không vậy mà như là dây thừng quấn quanh lấy một Thạch Trụ tráng kiện.
- Lời ta vừa nói là rất nghiêm túc, Thiên La Pháp Tướng trong Vĩnh Hằng Vương Đạo có thể nuốt luyện áo nghĩa, càng có thể trong tương lai phóng thích áo nghĩa. Ta kế tiếp khả năng muốn độc ác đến một hồi ‘Lạm sát’, nếu như tương lai của ta thành công, lại đền bù tổn thất gia tộc của bọn hắn, nếu như ta bại rồi, trận thời không nghịch loạn này sẽ hao hết chút số mệnh cuối cùng của cái thế giới này, đến lúc đó... Toàn bộ thế giới liền sụp đổ, chúng sinh triệt để chôn vùi.
- Ta tin ngươi!
Tiểu Tổ gật đầu.
- Thật sự??
- Nói nhảm, khẳng định giả.
Tiểu Tổ bỗng nhiên bắt lấy Tần Mệnh, đưa đến trước mặt Thạch Trụ kia.
- Làm gì?
- Ánh sáng quá mờ, thấy không rõ, đến, phát sáng chút.
Tiểu Tổ cầm lấy Tần Mệnh quơ quơ.