Chương 3400: Chôn vùi (2)
Chương 3400: Chôn vùi (2)
Sắc mặt Tần Mệnh một hồi u ám, xem ta là đèn lồng sao? Tuy nhiên hắn rất nhanh bị trên Thạch Trụ hấp dẫn, toàn thân tách ra lấy kim quang cường thịnh, chính là tạo ra tối tăm. mặt ngoài Thạch Trụ rất nhiều nơi vỡ vụn, bên trong mơ hồ xuất ra nhiều khí tức khủng bố.
- Trong đây là cái gì?
- Chôn vùi!
- Áo nghĩa?
- Đầu có hố?
-...
- Thí Thiên Chiến Thần Thôn Phệ áo nghĩa, những Tiên Võ Hoàng Võ kia dám dùng áo nghĩa khốn hắn? Thời điểm Khai thiên tích địa sinh ra chín tòa thần sơn, chống lên trời đất, định cố càn khôn, càng diễn biến ra hết thảy mọi thứ trên thế giới, có sinh mạng có hư vô, có sinh linh có lòng nhớ, có số mệnh có Âm Dương, càng có tai nạn cùng hủy diệt, trong đó một tòa là Vô Chung Diệt Thế Sơn, thai nghén lấy Chung Kết cùng Hư Vô, diễn biến lấy Tai Nạn cùng Chôn Vùi. Thứ này không phải áo nghĩa, lại hơn hẳn áo nghĩa. Trong này hẳn là Vô Chung Tinh Thạch, là tinh hoa còn sót lại trên Vô Chung Diệt Thế Sơn, ta nhớ được vẫn luôn trong tay Hình Thiên Chiến Tộc, Bàn Cổ Khai Thiên Môn hình như còn có chút, Phần Thiên Thú Vực cũng còn có chút.
Tiểu Tổ rất kích động, nơi này còn thật có chút thứ tốt.
Hắc Ám áo nghĩa, Thôn Phệ áo nghĩa, Chôn Vùi áo nghĩa, đều có được chỗ tương thông giống nhau, cho nên khi nó dùng lực lượng Hắc Ám bao phủ không gian, liền phát giác được sức mạnh Chôn Vùi, tuy nhiên tìm hơn nửa ngày mới phát hiện Thạch Trụ bị vết nứt hư không vờn quanh này.
- Nơi này có bao nhiêu Thạch Trụ?
- Không nhiều không ít, ròng rã ba mươi sáu cây!
- Nhiều như vậy?
- Muốn chôn vùi Vương Quốc Vĩnh Hằng, không xuống chút máu vốn sao được, ta thấy năm đó bọn hắn là đều tập trung Vô Chung Tinh Thạch khắp thiên hạ lại. Ngươi lại nhìn kỹ nhìn những Thạch Trụ này, bên trên không chỉ có Vô Chung Tinh Thạch, còn có rất nhiều bảo bối trân quý, cũng là vì vững chắc mảnh không gian này, lại có thể bảo hộ bên trong Vô Chung Tinh Thạch. Hiện tại... Tiện nghi ta...
- Cần bao lâu thời gian khống chế chúng.
- Hai ba ngày đi, ta cần dọn dẹp ra toàn bộ, còn phải khống chế bọn nó.
- Ngươi muốn nuốt luyện Vô Chung Tinh Thạch?
- Ngươi không có nghe hiểu lời của ta nói? Những Thạch Trụ này là những Hoàng Võ Tiên Võ năm đó liên thủ rèn, Vô Chung Tinh Thạch chỉ là một trong những lực lượng bản nguyên, bọn hắn muốn tù khốn không gian, phong ấn không gian, chôn vùi không gian, càng muốn che dấu không gian, ngươi có thể tưởng tượng đến uy lực của bọn chúng không? Ta vừa hay thiếu vũ khí tiện tay, chính là chúng!
- Nắm chặt thời gian, chúng ta nên nhanh đi ra!
- Ha ha! Lão tử muốn trở lại đỉnh phong!
Tiểu Tổ phát ra tiếng rồng ngâm to rõ, thân rồng khổng lồ mãnh liệt cuốn trên Vô Chung Trụ, vết nứt hư không đáng sợ va chạm cùng vảy rồng của nó, vang vọng lên tiếng vù vù điếc tai. Nó đã nuốt Hắc Kỳ Lân, lại dung luyện Vô Chung Trụ, trở lại đỉnh phong là chuyện ở trong tầm tay.
Trong hải vực Nhất Tuyến Thiên, chúng Vương Hầu cùng Thiên Dực tộc yên lặng cùng đợi, không gian vặn vẹo phía trước đã khôi phục lại bình tĩnh, tất cả ngọn núi đại thụ cũng đều quỷ dị rút lui trở về. Mặt biển bình tĩnh, không gió không sóng, yên tĩnh để cho người ta hốt hoảng.
Tần Mệnh và Tiểu Tổ tiến vào cũng không có động tĩnh gì, giống như cũng bị cái gì đó cắn nuốt, đến bây giờ đã hai ngày.
- Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Hắc Phượng nói thầm.
- Có Hắc Long đi cùng, có ngoài ý muốn đều có thể ứng phó.
Dương Đỉnh Phong vác lấy Phong Thiên Tà Long Trụ, còn đang suy nghĩ bản thân bị Hắc Long giết chết có phải là sự thật, mặc dù không có xảy ra, nhưng trong lòng luôn cảm thấy là lạ.
- Tiểu Tổ à? Hắn so với Tần Mệnh càng không biết điều tiết, hai người bọn họ đến gần một chỗ, trời đều có thể xuyên phá.
Hắc Phượng hừ một tiếng.
- Đó không phải Long gia của ngươi sao?
Dương Đỉnh Phong nhìn Hắc Phượng, cái tên này giống như cũng không đứng đắn thế nào. Hắc Long, Hắc Phượng, còn có Hắc Trư, đều không đứng đắn, bên cạnh Tần Mệnh làm sao lại luôn tụ tập quái thai.
- Đó là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
- Như thế nào đây, ngày nào ngươi thật thuần huyết, Hoàng Võ, còn muốn phản kháng?
- Phượng không muốn làm lão đại không phải chim phượng tốt.
- Có quyết đoán!
- Nghe nói ngươi có rất nhiều bạn nhậu, còn giữ gìn vô cùng ổn định? Cho Tần Mệnh mấy chiêu a, Nguyệt Tình Đồng Hân hắn đều ứng phó không được, trở về Yêu Nhi vẫn còn không nấu hắn.
- Cái gì bạn nhậu.
- Cái quan hệ bằng hữu sau khi uống rượu kia a.
Đồng Hân ở bên cạnh Nguyệt Tình quan tâm lấy:
- Lại có cái gì không dễ chịu sao?
Nguyệt Tình lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, tâm lại không yên tĩnh. Nàng lòng còn sợ hãi đối với tình huống hai lần trước, nếu như không phải những người khác lần nữa tỏ vẻ hoàn toàn chắc chắn, nàng đều không tin mình vậy mà ‘Tâm trí lạc lối’ qua.
Lão Điện Chủ nặng trịch mà nói:
- Đông Hoàng Hạo Nguyên đoán không lầm, áo nghĩa đến từ chính Thiên Đạo, càng chịu Thiên Đạo khống chế. Tương lai thời điểm nào đó, chúng ta rất có thể sẽ ở dưới tình huống không biết chút nào ra tay với Tần Mệnh, đây là một tai họa ngầm khôn cùng.
Chúng Vương Hầu đều rất trầm mặc, bọn hắn hy vọng có thể làm bạn với Tần Mệnh, càng khát vọng tương lai có thể chiến một trận chiến với Thiên Đạo, nhưng đột nhiên xuất hiện tình huống nhu thế để cho bọn hắn trở tay không kịp. Điện Chủ, Nguyệt Tình, Hỗn Thế Chiến Vương, vậy mà đều không hề phát giác, thậm chí không biết mình từng có tâm trí lạc lối. Đây quả thực thật là đáng sợ, cũng rất khó dễ dàng tha thứ, bọn hắn không cách nào chấp nhận huynh đệ bản thân tin cậy bỗng nhiên rút đao khiêu chiến, đến lúc đó không chỉ Tần Mệnh không dễ ứng phó, bọn hắn càng không biết làm sao đối mặt.