Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 340 - Chương 340 - Ngũ Tông Liên Minh (2)

Chương 340 - Ngũ tông liên minh (2)
Chương 340 - Ngũ tông liên minh (2)

Cầu Lân xua tay ngắt lời:

- Hãy đối xử tốt với cháu gái ta, ngươi trả ơn cho ta là cho nàng hạnh phúc.

- A?

- Đính hôn, cứ quyết định như vậy. Ta đi rồi, không cần tiễn đưa.

Cầu Lân không cho hắn đường nói chuyện, mang theo ba vị trưởng lão xông lên không trung, trong nháy mắt không còn tung tích, ba vị trưởng lão trước khi đi trả lại cho ánh mắt Tần Mệnh mập mờ.

Tần Mệnh giật giật khóe miệng, xấu hổ cười.

Lý Linh Đại đi theo bên cạnh lại cười xán lạn, nhanh chóng trở về thành, muốn đi tìm Yêu Nhi thương lượng hôn sự.

- Ta cũng nên trở về.

Lý tông chủ nhẹ nhàng thở ra, há miệng, lại không biết nên nói gì với Tần Mệnh.

Tần Mệnh bây giờ đã không cần Thanh Vân tông nữa, ngược lại Thanh Vân tông cần Tần Mệnh để duy trì danh uy, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, rất phức tạp.

- Tông chủ, ta nhớ rõ ước định của chúng ta, trong vòng năm năm, ta vẫn là đệ tử của Thanh Vân tông.

- Rảnh rỗi trở về xem.

Lý tông chủ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

- Nhà kho của ta phiền ngài giữ lại.

- Được.

Lý tông chủ cùng Vân Mộ Bạch từ biệt Tần Mệnh, bay lên trời rời đi. Bọn họ thương thế vô cùng nặng, cần phải từ từ điều trị, hơn nữa Thanh Vân tông trải qua lần phản loạn này, cũng không biết đã loạn thành bộ dáng gì.

Tuy nhiên đúng lúc này, cuối hoang dã có người cao giọng hô to, hướng nơi này phất tay.

Lý tông chủ cùng Vân Mộ Bạch ngưng mi nhìn lại, là ba vị trưởng lão của Thanh Vân tông, phía sau còn đi theo đám đệ tử.

- Tông chủ, Mộ Bạch trưởng lão. Chúng ta tìm được trưởng lão Dược Sơn, thương thế của ngài ấy rất nghiêm trọng.

Các đệ tử nhìn thấy tông chủ, thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, còn sống.

- Ở đâu?

Lý tông chủ cùng Vân Mộ Bạch bước nhanh đến trong núi rừng.

Trưởng lão Dược Sơn sau khi hiểu rõ tình huống, thở phào nhẹ nhõm, lại lâm vào hôn mê, đến bây giờ còn chưa tỉnh. Các đệ tử đang vây quanh hắn, dốc lòng chiếu cố.

Tần Mệnh cũng từ trong thành chạy tới nơi này, các đệ tử tự giác nhường đường, ít nhiều có chút kính sợ. Bất kể là bề ngoài hay là trong lòng, không có ai dám khinh thường Tần Mệnh nữa.

Sau khi Lý tông chủ thay trưởng lão Dược Sơn kiểm tra thương thế, cau mày:

- Mau chóng trở về Dược Sơn.

Tần Mệnh nói:

- Có cần ta làm gì không?

- Có Mộ Bạch hỗ trợ là đủ rồi, ngươi còn rất nhiều việc phải làm, cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Lý tông chủ cùng Vân Mộ Bạch mang theo trưởng lão Dược Sơn rời đi trước, các đệ tử bước nhanh theo kịp, trở về Thanh Vân tông.

Đám người Đinh Điển hướng Tần Mệnh chào hỏi, đơn giản hàn huyên vài câu, cũng đều đuổi theo đội ngũ, chỉ có Thải Y ở lại.

Sau khi trời sáng, trong cổ thành náo nhiệt hẳn lên, dân chúng cả thành tổ chức lễ ăn mừng thật lớn, trong thành phủ cũng chỉ lấy ra rượu thịt, tận tình hoan hô. Kể từ hôm nay, không ai bắt nạt chúng ta thêm một lần nào nữa, kể từ ngày hôm nay, chúng ta đã được an toàn.

Bọn họ nhao nhao tụ tập ở gần Vương tượng hoan hô, cũng đang hô to tên Tần Mệnh, chúc mừng an bình không dễ dàng này.

Tần Mệnh đi dạo vòng ngoài thành, đã là giữa trưa, hắn cùng Đồ Vệ thương lượng làm thế nào để cải tạo cổ thành, phân phối dân chúng như thế nào, làm sao làm cho người ta càng thêm hạnh phúc an toàn.

Đồ Vệ hào hùng vạn trượng, muốn kiến tạo thành trì lớn nhất Bắc Vực. Dựa vào uy thế hiện tại của Lôi Đình cổ thành, cùng với mười tám pho Vương tượng trấn thủ, nhất định trong tương lai sẽ hấp dẫn vô số dân chúng tới, đừng nói mấy chục vạn người, mở rộng đến quy mô trăm vạn người cũng không thành vấn đề, lấy quy mô cổ thành hiện tại nhất định là dung nạp không được.

Ý kiến của Tần Mệnh là duy trì quy mô cơ sở của Lôi Đình cổ thành hiện tại không thay đổi, nhưng trên hoang dã lại kiến tạo tám tòa tiểu thành, bảo vệ Lôi Đình cổ thành, cũng biểu hiện địa vị Lôi Đình cổ thành.

Lôi Đình cổ thành là chủ thành, chỉ có người đi theo Tần gia hơn hai mươi năm mới có tư cách ở, hơn nữa hưởng thụ các loại phúc lợi.

Về phần dân chúng ngoại lai, an bài ở tám tòa tiểu thành.

Trừ phi là nguyện ý vì Lôi Đình cống hiến, hơn nữa người hoặc tổ chức có thực lực nhất định, mới có tư cách đổi lấy quyền cư trú ở Lôi Đình.

Ý nghĩ của Tần Mệnh rất đơn giản, chính là muốn cho hơn hai mươi vạn cơ thể người này sẽ cảm thấy thỏa mãn, để cho bọn họ biết Tần gia sẽ không quên bọn họ, nếu Tần gia có năng lực, sẽ đời đời nuôi dưỡng bọn họ.

Cho nên quy mô Lôi Đình cổ thành không thể thay đổi, nhân số thường trú phải khống chế ở năm mươi vạn, ngay cả nhân số lưu động cũng phải khống chế ở năm mươi vạn, không thể quá nhiều. Tám tòa tiểu thành xung quanh, quy mô mỗi tòa tiểu thành chỉ có thể bằng một nửa Lôi Đình cổ thành, hơn nữa nhân số cũng phải khống chế, không thể trở thành cứ điểm của các thế lực khác giám sát Lôi Đình.

Tất nhiên, đây là những kế hoạch cho tương lai. Tần Mệnh chỉ là đưa ra ý nghĩ này của mình, dù sao hắn sẽ không ở chỗ này quá lâu, hắn sẽ rời đi, sẽ xông vào thiên hạ.

Lúc Tần Mệnh trở lại thành phủ, Khương Bân đang bốn phía giới thiệu chuyện phát sinh mấy ngày nay, nói Tần Mệnh cắn răng kéo mười tám pho tượng như thế nào, nói trên đường gian nan cỡ nào vân vân, trong một đám người vây quanhba tầng ngoài ba tầng trong, cũng đều nghe được hăng hái, ngay cả Lý Linh Đại bọn họ đều trà trộn vào trong đám người nghe, thỉnh thoảng phát ra từng trận cảm khái.

- Nhìn xem hắn đắc chí.

Đồ Vệ im lặng.

Tần Mệnh lắc đầu cười cười, không quấy rầy bọn họ, quay đầu trở lại phòng ngủ.

Hắn mệt mỏi, thực sự mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không hỏi, ngủ... Ngủ thôi...

Bình Luận (0)
Comment