Chương 3440: Chất vấn (2)
Chương 3440: Chất vấn (2)
Tộc lão Diệp gia nhắc nhở Tần Mệnh:
- Ngươi nên rất rõ ràng cục diện bây giờ, bát đại Hoàng Võ trấn thủ Hoàng Thiên Thành, không ai có thể cứu được ngươi. Đừng hy vọng những bằng hữu kia của ngươi, bọn hắn đi vào một người, chết một người, đi vào một đám, chết một đám. Ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có thể chết vô cùng thảm, nhưng ngươi không cần thiết lôi kéo những bằng hữu kia của ngươi chôn cùng. Chỉ cần ngươi giao Diệp Thanh Thần ra đây, chúng ta có thể bảo đảm giúp ngươi truyền mấy câu cho những bằng hữu kia của ngươi, nếu như ngươi chịu đem Tiên Vương Chiến Trụ cùng Lôi Nguyên châu giao ra đây, chúng ta còn có thể cân nhắc chỉ cho bọn hắn một nơi ẩn thân, có thể bảo vệ năm ba năm an toàn.
- Không cần phí tâm, Tần Mệnh ta sẽ không chết tại Hoàng Thiên Thành này.
Diệp Khuynh Thành giọng điệu lạnh lùng:
- Ngóng trông người khác tới cứu ngươi sao? Ích kỷ! Vô tình! Dùng cục diện Hoàng Thiên Thành, bất luận kẻ nào đi vào đều là chịu chết, ngươi là muốn mạng bọn họ đổi mạng ngươi?
Tần Mệnh giương mắt lên, Kim Nhãn đang dần khôi phục lấy ánh sáng:
- Hoàng Thiên Thành sẽ chết rất nhiều rất nhiều người, nhưng không có ta, không có người thân bằng hữu của ta. Diệp cung chủ, nghe ta khuyên nhủ một câu, trong khoảng thời gian này ở lại Diệp gia, tùy thời chuẩn bị mở ra thủ hộ trận gia tộc.
- Ngươi đang nằm mơ?
- Làm mười ngày mộng, mơ tới một phương pháp rời khỏi.
Tần Mệnh lúc đầu còn thật tuyệt vọng qua, bởi vì Tinh Linh nữ hoàng không thể tự thân hiện thân, hắn càng không hi vọng Tinh Linh nữ hoàng qua đến, bởi như vậy cả chuyện chính là một cái tử cục. Nhưng càng về sau, Tần Mệnh nghĩ thông suốt một điểm, nàng không thể, nàng có thể cho người khác đến!
Đến hắn có thể nghĩ đến điểm này, Tinh Linh nữ hoàng khẳng định cũng có thể nghĩ đến.
- Tỉnh đi! Ngươi là đang tại Hoàng Thiên Thành! Nơi này có bát đại Hoàng Võ! Đừng có nằm mộng!
Diệp Khuynh Thành bóp lấy cổ Tần Mệnh, để cho hắn ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng ánh mắt của hắn:
- Ngươi đừng vọng tưởng lại chạy ra khỏi Hoàng Thiên Thành, trước đó lần đầu là ngươi may mắn, nơi này không có người nào biết ngươi, lúc này đây... Không có khả năng!
- Diệp cung chủ, đánh cược?
- Đánh cược gì?
- Nếu như ta thua, liền chết tại Hoàng Thiên Thành này. Nếu như ta thắng, từ nay về sau Diệp gia không cần nhúng tay bất luận chuyện gì về ta.
- Ngươi không có khả năng thắng!
- Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện ta thắng, bằng không thì... Tỷ tỷ ngươi có thể liền vĩnh viễn không về được.
- Ngươi lại uy hiếp ta?!
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành có chút lắc lư, bàn tay nắm lấy cổ Tần Mệnh càng ngày càng dùng sức, đầu ngón tay đều khảm vào trong thịt.
- Ta là đang nhắc nhở ngươi, nhắc nhở Diệp gia. Ta lần trước có thể rời khỏi Hoàng Thiên Thành, là bởi vì các ngươi, ta cảm tạ ân Diệp gia, không muốn thấy các ngươi hủy diệt.
- Ngươi coi mình là ai? Nói khoác mà không biết ngượng!
- Có dám đánh cược hay không, ngươi không phải thích nhất đánh cược sao?
- Ta cùng người chết không có gì có thể đánh cược, ta cùng một một tên lường gạt càng không có gì có thể đánh cược.
- Ta là lợi dụng ngươi, không có lừa ngươi.
- Lợi dụng không phải gạt? Hay là ngươi gạt người đã thành thói quen!
Tần Mệnh nhìn kia con ngươi thanh tịnh lạnh giá của Diệp Khuynh Thành:
- Với ta mà nói, đó là thủ đoạn, đối với ngươi mà nói, là một kế bên trong. Diệp cung chủ, ngươi kinh thương hai mươi năm, những thứ này nhìn không thấu? Việc này thua không nổi? Ngươi thật giống như không cần thiết kích động như vậy đi!
- Chưa từng có người lừa qua ta, không ai có thể gạt ta!
- Ngươi là để ý ta bắt tỷ tỷ ngươi, hay là để ý ta không phải long nhân?
Tộc nhân Diệp gia ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở Diệp Khuynh Thành, không nên bị Tần Mệnh kéo dài cảm xúc.
Diệp Khuynh Thành buông tay ra:
- Nếu như ngươi còn có chút tính người, trước khi chết giao tỷ tỷ của ta ra đây.
- Nàng ở bên cạnh ta, còn có thể sống. Giao cho Diệp gia, chưa hẳn.
- Ngươi chiếm áo nghĩa của nàng?
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành có chút run run, hai vị lão nhân phía sau nàng lập tức căng thẳng lại ngưng trọng dán mắt vào Tần Mệnh. Thí Thiên Chiến Thần năm đó chính là săn giết áo nghĩa khắp thiên hạ, thế cho nên khiến cho nhiều người tức giận, bị khắp nơi vây quét chặn đường, chẳng lẽ Tần Mệnh cũng có thể săn giết áo nghĩa?
Tần Mệnh chậm rãi lắc đầu:
- Không cần phí tâm tư, ta cái gì cũng không cần nói, càng đừng nghĩ dựa dẫm vào ta lấy được cái gì. Có thủ đoạn dằn vặt gì cứ việc đến đi, Tần Mệnh ta... Tiếp.
- Ta mặc kệ ngươi có thủ đoạn chạy trốn gì, lại có ai sẽ đến cứu ngươi, nhưng ngươi cho là mình có thể sống đến ngày đó sao? Bốn đại hoàng tộc chính đang thương lượng làm sao lợi dụng ngươi, làm sao chia cắt ngươi, một khi đạt thành nhận thức chung, bọn hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình, ngươi đầu tiên sẽ là sống không bằng chết, sau đó sẽ bị sống sờ sờ dằn vặt đến chết! Ngươi cho là mình rất dũng cảm ư, ngươi cho là mình rất kiên cường ư, tại trước mặt bát hoàng, ngươi chính là miếng thịt trên thớt, đao trong tay bọn họ, làm sao xuống đao, chém thành mấy khối, đều do bọn hắn định đoạt, ngươi ngay cả tư cách giãy dụa đều không có.
- Đa tạ đã nhắc nhở, nhưng ta còn là không thể trả lời.
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành lạnh giá, bình tĩnh nhìn Tần Mệnh một hồi:
- Các ngươi đều đi ra ngoài!
- Ngài không thể đơn độc ở chung cùng hắn, hắn quá nguy hiểm.
Hai vị lão nhân kiên quyết phản đối, vừa rồi Tần Mệnh vừa mở mắt liền phế đi Phạm Dương, nếu như đánh chủ ý đến Diệp Khuynh Thành, cũng là chuyện mở mắt nhắm mắt.
- Đi ra ngoài! Một phút đồng hồ!
Diệp Khuynh Thành nhìn Tần Mệnh, giọng điệu lạnh giá lại chân thật đáng tin.