Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3445 - Chương 3445: Tử Dương Huyễn Độc Thảo (1)

Chương 3445: Tử Dương Huyễn Độc Thảo (1) Chương 3445: Tử Dương Huyễn Độc Thảo (1)

Lúc này đây bọn hắn nhận đến tự thân Tinh Linh nữ hoàng ủy nhiệm, mượn cơ hội ‘Đế quốc triệu kiến Thiên Võ các nơi cùng đi vào Hoàng Thiên Thành’, dẫn theo một người vào đây, chính là Yêu Nhi!

Yêu Nhi thoáng ngụy trang dung mạo, biến thành bộ dáng tỷ tỷ Bách Lý Đạp Nguyệt cùng Bách Lý Nạp Tinh, cũng cho mượn cái thân phận này, trà trộn vào Hoàng Thiên Thành. Nàng được chín gốc cổ thụ thông thiên liên thủ phong ấn lực lượng, cũng mang đến lực lượng tự thân chín gốc cổ thụ thông thiên ngưng tụ, giấu ở bên trong mầm cây trong cơ thể Yêu Nhi kia.

Bọn hắn ngày hôm qua vừa đến Hoàng Thiên Thành, còn chưa kịp cẩn thận tìm hiểu tin tức, thì vào sáng sớm hôm nay đã nhìn thấy một tràng cảnh thê thảm như vậy.

- Yêu Nhi cô nương, chúng ta bây giờ nghìn vạn lần không thể hành động theo cảm tính, đế quốc chính là muốn dùng Tần Mệnh kích thích Thiên Vương Điện, dẫn Thiên Vương Điện lộ diện. Chúng ta nhẫn nhịn nhiều hơn vài ngày, đợi nữ hoàng cùng Dạ Ma tộc bàn chuyện thích đáng.

Bách Lý Đạp Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở Yêu Nhi, trên tửu lâu tụ lấy công tử rất nhiều gia tộc, cũng có cường giả cương vực khác trên đế quốc chạy đến, nơi này đối với bọn hắn mà nói chính là tương đương với đầm rồng hang hổ.

Yêu Nhi lặng im không nói, nước mắt mơ hồ cả ánh mắt, hai tay nhè nhẹ run rẩy. Nàng đã làm tốt chuẩn bị Tần Mệnh đang chịu khổ, cũng không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhưng khi nàng thật sự thấy một màn như vậy, trái tim lại như là bị cái gì đó dùng sức nắm lấy, có một loại đau nhức hít thở không thông.

- Bát đại Hoàng Võ, tự thân động thủ dằn vặt, thật đủ.

Bách Lý Nạp Tinh thuở nhỏ liền có một cỗ oán niệm đối với Hoàng Thiên Thành.

- Đừng nói nữa!

Bách Lý Đạp Nguyệt lại lần nữa nhắc nhở hắn, Yêu Nhi đã đủ khó chịu, ngươi còn ở bên cạnh om sòm.

- Bách Lý Đạp Nguyệt? Thật sự là ngươi.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một thanh âm kinh ngạc.

Bách Lý Đạp Nguyệt lập tức thu thập xong cảm xúc, quay đầu nhìn sang.

- Thương Giác công tử, đã lâu không gặp.

- Hai huynh đệ các ngươi đều đến, yêu thích a, ta còn tưởng rằng các ngươi vĩnh viễn không lại bước vào Hoàng Thiên Thành nữa nha.

Nam tử bên ngoài sương phòng kia đầy mặt kinh ngạc, hắn chính là công tử Thương gia - Thương Giác, cũng là tộc đệ ruột thịt của Thương Ốc.

- Người của Bách Lý gia?

Không ít nam nữ đi theo phía sau Thương Giác, đều kinh ngạc nhìn qua. Bách Lý gia tộc bị ngăn cách bên ngoài vòng tròn hạch tâm đế quốc đã có đến hai ngàn năm, hai ngàn năm qua nghe nói có rất ít nó tộc nhân bước vào cửa lớn Hoàng Thiên Thành, vẫn luôn rúc ở cánh đồng hoang vu cằn cỗi ‘Kéo dài hơi tàn’, trong bọn họ thậm chí không có mấy người gặp qua người của Bách Lý gia tộc.

- Nhân Hoàng chiếu lệnh, không thể không từ.

Sắc mặt ca ca Bách Lý Đạp Nguyệt coi như bình tĩnh, hai mắt dài nhỏ của đệ đệ Bách Lý Nạp Tinh đã hiện lên hàn quang, rất bất mãn với biểu lộ ánh mắt kinh ngạc cùng trêu tức của đám người kia.

- Ha ha, còn coi như các ngươi thức thời. Tình huống lần này không thể tầm thường, nếu như Bách Lý gia tộc các ngươi còn đùa nghịch tính tình không theo chiếu lệnh, chuyện này qua đi... Có thể cũng không phải chỉ là ngăn cách bởi bên ngoài hoàng thành, mà là đuổi ra mảnh cương vực đế quốc này.

Thương Giác khô cằn mà cười cười.

- Biểu hiện thật tốt, thừa dịp loạn bắt mấy người của Thiên Vương Điện, nói không chừng có thể lập cái công lao, thay đổi thái độ của hoàng thất với các ngươi.

Một công tử thế gia cười lạnh.

- Hô, chút công lao ấy có thể thay đổi thái độ gì.

- Bách Lý gia tộc tự cho là thanh cao, khinh thường thân cận cùng gia tộc Hoàng Thiên Thành chúng ta.

- Mấy trăm năm trước, Phạm gia muốn quan hệ thông gia cùng Bách Lợi gia tộc, kéo bọn hắn một tay, kết quả người ta... Hắc hắc... Không đồng ý!

- Lần này tới không phải là muốn đã thông đi, mượn cơ hội chiếu lệnh, tiếp cận cùng nhà họ hàng thân tộc ai?

Một đám công tử tiểu thư thấp giọng cười nói, trêu tức lại khinh thường.

Bách Lý Đạp Nguyệt thản nhiên nói:

- Chúng ta sẽ làm tốt chuyện chính mình nên làm, những thứ khác không nhọc các vị phí tâm.



Thương Giác đang muốn rời khỏi, lại chú ý tới bóng lưng thướt tha cao gầy chỗ cửa sổ kia:

- Nàng là ai?

- Tỷ tỷ của ta, Bách Lý Như Ý.

- A? Ta nghe nói tỷ tỷ kia của các ngươi lớn lên tướng mạo đẹp khuynh thành, làm sao không tiếc mang đến Hoàng Thiên Thành này, không sợ bị người khác đoạt?

Thương Giác ôm lấy khóe miệng cười cười.

Một nam tử hai mắt tỏa sáng, cười nói:

- Ta đã nói đi, bọn hắn vào thành có mục đích khác, đến đưa tỷ tỷ? Ý định đưa cho công tử nhà nào đó a.

Yêu Nhi nhắm mắt lại, khóe mắt biến mất vệt nước mắt, quay người nhìn về phía bọn người Thương Giác, nhoẻn miệng cười, như rặng mây đỏ đầy trời, xinh đẹp cả sương phòng.

Thương Giác cùng các công tử thế gia đều bị động dung, thầm nghĩ một tiếng đẹp quá. Bọn hắn thân tại Hoàng Thiên Thành, cũng coi như nhìn quen đủ mỹ nữ, nhưng vẫn là bị nữ tử mỉm cười ‘hiện ra xuân sắc’ vũ mị kiều diễm trước mắt này bắt được trái tim.

- Như Ý cô nương? Nghe danh không bằng gặp mặt. Ngươi đâu chỉ khuynh thành, quả thực cười cười khuynh quốc!

Thương Giác cảm giác từ trong lòng nổi lên một cỗ nhiệt ý, nữ tử mỹ diệu như thế quả thực cảnh đẹp ý vui.

Yêu Nhi nhẹ giọng cười nói:

- Mới đến, xin mời Thương Giác công tử chiếu cố nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment