Chương 3446: Tử Dương Huyễn Độc Thảo (2)
Chương 3446: Tử Dương Huyễn Độc Thảo (2)
Bách Lý Đạp Nguyệt cùng Bách Lý Nạp Tinh cũng kỳ quái, không phải nói xong là nên điệu thấp ấy ư, làm sao còn chủ động trêu chọc Thương Giác.
Thương Giác cao giọng cười cười, cất bước đi vào sương phòng, dứt khoát hẳn hoi ngồi xuống, các đệ tử khác thế gia cũng đều lục tục theo đi vào, con mắt từ đầu đến cuối đều không có rời khỏi Yêu Nhi.
- Ta giống như không có mời các ngươi đi vào.
Bách Lý Nạp Tinh giật giật đầu ngón tay rất nhỏ, đây là hành động vô ý thức trước khi hắn sờ kiếm.
- Ta đến trò chuyện với tỷ tỷ các ngươi, nếu như ngươi không vui, có thể đi ra bên ngoài đi dạo. Tùy ý.
Thương Giác sợ hãi thán phục trước sự mỹ mạo của Yêu Nhi, hắn tiếc nuối lúc trước khi đi Tật Phong Cổ Thành làm sao lại không có kiên trì nhìn tiểu mỹ nhân danh chấn cánh đồng hoang vu này một cái. Hắn lúc ấy cho rằng nữ tử cánh đồng hoang vu sao có thể so cùng hoàng thành, không nghĩ tới vậy mà lớn lên tươi ngon mọng nước như vậy.
- Mời ngồi.
Yêu Nhi đưa tay, ra hiệu bọn hắn tùy tiện ngồi.
- Thuận tiện đóng cửa lại.
Đám công tử toàn bộ hào sảng ngồi xuống, những nữ tử bên ngoài kia cũng đều đi theo đi vào, vây quanh cái bàn ngồi xuống.
Yêu Nhi nói:
- Các ngươi đều là người của thế gia?
- Gia tộc phía sau chúng ta đều là danh môn hiển hách trong Hoàng Thiên Thành. Như Ý cô nương lần đầu tiên tới, có muốn ta lần lượt giới thiệu cho ngươi hay không?
- Không cần.
Yêu Nhi theo thứ tự nhìn qua bọn hắn, nét vui vẻ dần dần sâu thêm, giống như đóa hoa tách ra tươi đẹp, xinh đẹp kinh tâm động phách, để cho người ta hít thở không thông.
Một đám đám công tử hít hơi thật sâu, rất lâu không thể nghiệm cảm giác động tâm. Thật đẹp, Bách Lý gia tộc vậy mà có thể dưỡng ra một diệu nhân như vậy.
- Như Ý cô nương lần đầu tiên tới Hoàng Thiên Thành, có hứng thú ở nhiều vài ngày hay không? Ta mang ngươi đi nhìn bốn phía, nhìn xem hoàng thành phồn hoa, nhìn xem thế gia này cường thịnh, thuận tiện nhìn nam tử nơi này, ha ha, nơi này tất cả đều là thiên kiêu nhân kiệt, so cánh đồng hoang vu chỗ các ngươi ưu tú gấp trăm lần.
- Không nhọc phiền công tử. Lần đầu gặp mặt, đưa các ngươi một món lễ vật.
Yêu Nhi đứng bên cạnh bàn, nâng lên tay ngọc, nhẹ nhàng mà đặt trên mặt bàn.
- Lễ vật gì?
Tất cả nam nữ đều tập trung tinh thần nhìn cánh tay ngọc kia, trong lòng một hồi tán thưởng, trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, móng tay đều giống như mỡ dê trắng mịn. Ngay cả tay đều đẹp như vậy, nơi khác trên người chẳng phải càng đẹp hơn.
Bách Lý Đạp Nguyệt cùng Bách Lý Nạp Tinh cũng kỳ quái, đây là muốn làm gì?
Yêu Nhi đặt tay ngọc trên mặt bàn, một cỗ lục quang trong suốt như là gợn nước bốc hơi, lại rơi vào trên mặt bàn, nhẹ nhàng dãn ra, mang theo vài phần cảm giác sung sướng. Nhưng trong một cái chớp mắt, mặt bàn như là sống lại, mép bàn bạo lên hơn mười nhánh cây, giống như mâu sắt xuyên thủng lồng ngực mỗi người.
Bọn hắn toàn bộ khẽ giật mình, đồng tử phóng đại, từ từ cúi đầu, thật không thể tin được nhìn nhánh cây đánh xuyên qua lồng ngực.
- Lễ vật... Còn có...
Yêu Nhi nói nhẹ, cười vũ mị, cười tà ý.
Ghế mây mọi người ngồi trong nháy mắt ‘Sống lại’, bạo lên một cành cây tráng kiện, từ dưới xuyên thấu lên trên, từ đâm thẳng ra đầu, ngay sau đó cành trong thân thể bọn hắn điên cuồng khuếch tán, xuyên qua đi ra mỗi một bộ phận trong cơ thể.
Quá đột nhiên, gần như nháy mắt mà thôi, ở bên trong thân thể mỗi người như là sinh ra một thân cây, nhưng mà cái cây này là xuyên thấu thân thể mỗi người bọn hắn.
Tất cả bọn hắn không hề chuẩn bị, cứ như vậy bị ‘Cây’ đinh ở chỗ kia, không có chờ bọn hắn kêu gào thảm thiết, tất cả chạc đã sống sờ sờ hút khô máu trong người bọn hắn, ngay sau đó là huyết nhục sinh mệnh lực, thân thể bọn hắn nhanh chóng ảm đạm khô quắt, cho đến bò đầy khe hở, chết không thể chết lại.
Bách Lý Đạp Nguyệt cùng Bách Lý Nạp Tinh đều sửng sốt một chút, toàn thân lạnh lẽo, kinh hồn lui về phía sau hai bước, không dám tin nhìn lên nữ tử xinh đẹp như là yêu tinh trước mặt này.
Giết? Giết toàn bộ?
Yêu Nhi từng chút một thu liễm nụ cười trên mặt, sau khi nâng lên tay ngọc, tất cả chạc cây toàn bộ rút về bàn gỗ ghế mây, khôi phục nguyên dạng, cứ như cái gì cũng đều không phát sinh qua. Mà hơn mười thân thể khô nứt cứ như vậy... Lệch ra té ngã trên mặt đất, ngay cả một giọt máu đều không còn.
- Dọn sạch sẽ.
Yêu Nhi đứng ở bên cửa sổ, lặng im nhìn Tần Mệnh trên quảng trường.
Bách Lý Đạp Nguyệt cùng Bách Lý Nạp Tinh khó khăn nuốt nước bọt, vẫn là có một loại cảm giác kinh hồn khó định, Yêu Nhi... Thật ác độc! Không hổ là nữ tử của Tần Mệnh!
Bọn hắn rít sâu một hơi, vội vàng dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ thi thể, lại kéo cửa ra nhìn nhìn bên ngoài. Cũng may tất cả mọi người đứng cạnh cửa sổ ở bên trong sương phòng, nghị luận chuyện của Tần Mệnh, bên ngoài không có người, càng không có người nào chú ý tới nơi này.
- Đại ca, bọn hắn cứ như vậy mất tích, những gia tộc kia có điều tra khắp nơi hay không?
- Tạm thời sẽ không, hiện tại toàn thành cũng đang thảo luận chuyện của Tần Mệnh, cường giả các gia tộc đều bị triệu tập cảnh giác Thiên Vương Điện. Dù cho người trong nhà tìm không thấy, cũng sẽ tưởng rằng ở bên ngoài xem náo nhiệt. Tuy nhiên... ba đến năm ngày còn không sai biệt lắm, thời gian hồi lâu khó mà nói được.