Rùa nhỏ bỗng nhiên lại thò đầu ra: - Mỹ nữ, nhà của ngươi là mẫu hồ ly phải không? Đừng làm sai a.
- Hai ngươi chủng tộc không hợp.
Yêu Nhi đả kích nó.
- Chủng tộc không là vấn đề, yêu chân thành có thể vượt qua hết thảy.
- Tuổi là vấn đề! Ngươi quá già rồi, đều thoái hoá rồi!
Tần Mệnh đè nặng nó lại về trong ngực.
- Chỗ nào thoái hoá rồi, ngươi nói rõ ràng cho bản tổ tông, chỗ nào thoái hoá rồi!
Rùa nhỏ tức giận rồi, giãy dụa bò ra bên ngoài.
Thời điểm này Hô Diên Trác Trác bỗng nhiên lại đẩy cửa đi vào:
- Quên một chuyện, trong thành có một khách nhân kỳ quái, nhưng ta mấy ngày nay một mực không tìm được.
- Khách nhân nào?
Tần Mệnh đột nhiên bắt được tiểu quy bò ra, nắm trong tay kịch liệt lắc lư, lắc đến đầu óc choáng váng, một đầu ngã vào trong y phục, không có động tĩnh gì.
- Chúng ta xứng không?
Yêu Nhi ôm lấy cổ Tần Mệnh, kiều nhan tiến đến sát khuôn mặt Tần Mệnh, hướng Hô Diên Trác nháy mắt một cái.
- Ta là rất nghiêm túc.
Hô Diên Trác Trác sờ sờ cái đầu trơn bóng của hắn, khó có được nghiêm túc:
- Ta cẩn thận điều tra qua, hắn ít nhất xuất hiện qua ba lần. Một lần là thời điểm Cầu tông chủ giáo huấn Mãng Vương, hơn mười sát thủ Hoàng Phong cốc thừa dịp loạn lẻn vào thành phủ, ý đồ đánh lén người Tần gia, kết quả ở thời điểm nguy hiểm nhất bị hắn miểu sát trong nháy mắt, hơn mười đỉnh cấp sát thủ, toàn bộ chết thảm, trong nháy mắt như vậy. Sau đó, bí ẩn biến mất. Lần thứ hai, Mãng Vương phủ, Hoàng Phong cốc, Thanh Vân tông, ba bên liên thủ hơn năm mươi vị Địa Võ xông vào cổ thành, tuyên bố muốn tàn sát toàn thành, buộc người Tần gia giao ra ngươi. Nhưng ngay khi nhóm Địa Võ đầu tiên muốn tàn sát, hắn lại xuất hiện, cũng là miểu sát năm vị Địa Võ, sau đó biến mất. Lần thứ ba, Mãng Vương tức giận, muốn hủy diệt thành phủ, là hắn ra tay ngạnh kháng một quyền của Mãng Vương, sau đó... Biến mất.
Tần Mệnh nhíu mày:
- Các ngươi đều không biết hắn sao?
Yêu Nhi cũng kỳ quái, sao không nghe những người khác nhắc tới.
- Ta đã hỏi qua, không ai biết. Hắn như là một vong hồn, một mực ở trong thành, thủ hộ nơi này.
Hô Diên Trác Trác trong năm ngày đều cẩn thận điều tra chuyện này, lúc trước nếu không phải bóng dáng kia đột nhiên xuất hiện, hắn cùng rất nhiều người đều đã bị một quyền Mãng Vương đánh nát.
- Đại khái hắn trông như thế nào?
Tần Mệnh không nhớ rõ có một bằng hữu như vậy, còn có thể chống cự quyền trụ của Mãng Vương mà không chết? Hơn nữa có thể miểu sát sát thủ tinh anh của Hoàng Phong cốc, năm vị Địa Võ?!
- Ta chỉ nhìn thoáng qua, sau đó hắn biến mất. Bộ dáng, thoạt nhìn giống như là một tên ăn mày, y phục rách nát, tóc rất rối, làn da vô cùng trắng, hắn cúi đầu, không thấy rõ bộ dáng cụ thể. Ồ, phải, răng của hắn ta rất nhọn và đôi mắt của hắn ta có vẻ là màu đỏ.
- Người của Huyết Tà Tông?
Tần Mệnh nhìn Yêu Nhi.
Yêu Nhi cho hắn một cái mắt trắng phong tình vạn chủng:
- Trong Huyết Tà tông chỉ có ta cùng gia gia ta tu luyện Huyết Tinh Linh, ánh mắt của chúng ta không phải trời sinh, là tu luyện Huyết Tinh Linh tạo thành.
- Phụ thân ngươi thì sao?
- Nhạc phụ tương lai đang bảo vệ con rể mình? Ngươi nghĩ rất đẹp.
Phụ thân Yêu Nhi ở khi còn bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, ngoài ý muốn kỳ thật chính là tu luyện Huyết Tinh Linh tẩu hỏa nhập ma. Mẫu thân nàng bị ngộ thương, cộng với bi thương quá độ, tự tử trước mộ phần phụ thân Yêu Nhi. Yêu Nhi tuy rằng mỗi ngày cười nói rất vui vẻ, nhưng cái chết của phụ mẫu vẫn là thương vong vĩnh viễn trong lòng nàng, chỉ là che dấu rất tốt mà thôi.
Lúc trước Cầu Lân đem Huyết Tinh Linh truyền thụ cho Yêu Nhi, tất cả trưởng lão trong tông đều phản đối, lo lắng đi theo vết xe đổ của phụ thân nàng, về sau vẫn là Cầu Lân vụng trộm đem Huyết Tinh Linh truyền cho nàng, chờ các trưởng lão phát hiện, nàng đã tu luyện xong đoạn đầu tiên, hơn nữa bộ võ pháp Huyết Tinh Linh này vô cùng tà ác, một khi bắt đầu tu luyện nhất định phải đi tiếp, nếu không sẽ bị phản phệ, kết cục thê thảm.
Độ phù hợp giữa Yêu Nhi cùng Huyết Tinh Linh rất cao, tu luyện rất thuận lợi. Nhưng trên thực tế lại tồn tại nguy hiểm rất lớn, một khi không khống chế được, nàng cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì toàn phế, nặng thì bạo thể.
- Sẽ là ai?
Tần Mệnh cẩn thận suy nghĩ lại, trong ấn tượng không nhớ rõ người như vậy.
- Hắn hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ bảo hộ nơi này, có phải là ngươi lúc nhận được chúng Vương truyền thừa dẫn tới thủ hộ giả hay không?
Hô Diên Trác Trác nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có giải thích như vậy, cũng là kết quả hắn chờ mong nhất. Nếu bên cạnh Tần Mệnh có một thủ hộ giả như vậy, không thể tốt hơn.
Tần Mệnh bỗng nhiên nghĩ đến một người, chẳng lẽ là hắn?
Cổ thành dưới màn đêm vô cùng náo nhiệt, hàng ngàn ngọn đuốc thắp sáng cổ thành, khắp nơi đều có thể thấy được đám người vui vẻ.
Mọi người ban ngày bận rộn xây dựng tường thành, cải tạo nơi đây, trong đêm thì tận hưởng niềm vui, khuôn mặt của mọi người tràn đầy nụ cười và sự hài lòng, đủ vị cay đắng ngọt ngào.
Tần Mệnh đứng trên tường cao trong thành, nhìn thành khu điểm xuyết ánh lửa, tìm kiếm thủ hộ giả thần bí.
- Nhìn những người này xem, nhiều hạnh phúc, nhiều tự do, thương hại ta.
Bạch Ngọc Tiểu Quy nằm sấp trên vai Tần Mệnh, ưu thương nghiêng đầu.
- Giúp ta điều tra trong thành có khí tức đặc thù hay không.
- Tại sao phải giúp ngươi?
- Ngươi có muốn tự do không?
- Thái độ không tốt, miễn nói chuyện. Tiểu tổ tông ta có thể sống mấy vạn năm, hao chết ngươi, lại hao chết những lão bất tử kia, vẫn có thể tự do như cũ. Tiểu tổ ta cái khác không nhiều lắm, chính là sống lâu.
- Tiểu Tổ, giúp một tay?
Tần Mệnh dở khóc dở cười.
- Đổi xưng hô.
- Tiểu tổ tông?
- Thêm một tiền tố.
- Tiểu tổ tông anh tuấn thần võ?