Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 347 - Chương 347 - Người Thừa Kế Nữ Vương (1)

Chương 347 - Người thừa kế Nữ Vương (1)
Chương 347 - Người thừa kế Nữ Vương (1)

- Không đủ.

- Tiểu tổ tông anh tuấn thần võ phúc thọ vô cương?

- Ta nhớ rõ ai nói ta thoái hóa rồi.

Lão thần rùa nhỏ đang bày đuôi.

Tần Mệnh bất đắc dĩ, sao lại gặp phải cực phẩm như vậy:

- Tiểu tổ tông Anh Tuấn Thần Vũ Phúc Thọ Vô Cương Hùng Phong vẫn như trước, ngài giúp ta điều tra?

- Cái này cũng tạm được.

Lúc này Tiểu Quy mới không nôn nóng không vội vàng tinh thần phấn chấn, híp mắt nhỏ dò xét toàn thành, thật lâu thật lâu, móng vuốt nhỏ chỉ về phía trước bên trái:

- Ở đó.

Tần Mệnh mặt đầy hắc tuyến, dùng ngươi chỉ? Hắn đều đã ra ngoài.

Phía trước bên trái, cách đó mấy trăm mét, một tòa nhà cao tầng lung lay sắp đổ, có một thân ảnh gầy yếu đang đứng, mái tóc dài lộn xộn cùng y phục rách nát theo gió bay múa, trong đêm tối, nhìn không rõ bộ dáng, lại có thể thấy rõ hai mắt tanh hồng kia.

Yêu dị! Lạnh lẽo!

Tần Mệnh khẽ nhíu mày, mơ hồ có thể từ nơi đó cảm nhận được một cỗ sát khí kỳ diệu, phiêu bạt bên cạnh bóng đen, giống như là khí tràng vô hình, bao phủ bóng đen, lại u u yếu ớt khuếch tán về phía đêm tối.

Họ cách nhau vài trăm mét nhìn nhau trong im lặng.

Làm cho Tần Mệnh cảm thấy kỳ quái chính là, đối mặt với một khí tức nguy hiểm như vậy, mười tám pho Vương tượng thế nhưng lại thờ ơ, là không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, hay là không có xem hắn trở thành uy hiếp?

Hài cốt sau lưng Tần Mệnh nhúc nhích, cánh chim màu vàng hoa lệ mạnh mẽ mở ra, dưới màn đêm rơi xuống kim huy đầy trời, khí tức cả người hắn đều trở nên vô cùng sắc bén. Nhưng không đợi Tần Mệnh đi qua chào hỏi, bóng đen đột nhiên biến mất, giống như một cái bóng, ở trong gió lạnh thổi tan, vô tung vô ảnh.

- Giả thần giả quỷ, đánh hắn!

Con rùa nhỏ hà hơi.

Tần Mệnh chần chờ một lát, vẫn vung cánh rơi xuống nóc nhà chỗ bóng đen, nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng người kia nữa, lại phát hiện trên tường ngõ gần đó phát hiện một hàng chữ, chữ màu máu.

- Ân đã trả, duyên đã hết, chờ mong gặp lại —— Dạ Ma, Triệu Lệ!

Tần Mệnh đứng bên tường đá, nhìn chữ máu khẽ nói mấy lần.

Ân đã trả lại?

Chẳng lẽ thật sự là tên ăn mày lúc trước giúp ở trong rừng rậm?

Sau đó trong rừng lại gặp phải một đám người giống nhau, cũng đang truy đuổi hắn.

Hắn ta quay lại để đền ơn sao?

- Dạ Ma, Triệu Lệ!

Tần Mệnh hơi nhíu mày, đây rốt cuộc là loại người gì?

Duyên đã hết.

Mong được gặp lại.

Tần Mệnh thu hồi cánh, bỗng nhiên có chút cảm khái, cũng là cảm động.

Vô tâm trợ giúp, lại đổi lấy nhiều lần cứu hộ, thế sự luôn kỳ diệu như vậy.

Ít nhất có thể xác định hắn không phải kẻ ác, Tần Mệnh cũng chờ mong có thể cùng hắn gặp lại, chính miệng nói một tiếng cảm ơn!

Chính mình ngày hôm đó trợ giúp, còn xa mới bằng hắn ba lần ra tay.

Lúc Tần Mệnh trở lại thành phủ, mọi người trong nhà đều biết hắn tỉnh, náo nhiệt chờ hắn trở về, chuẩn bị bữa tiệc mừng mừng muộn.

Tần Mệnh cũng không phật ý sự nhiệt tình trong nhà, nói nói cười cười đi vào trong phủ, chỉ là thừa dịp người không chú ý lặng lẽ kéo Nguyệt Tình lại:

- Yêu Nhi cùng ngươi nói cái gì sao?

- Không có a?

Nguyệt Tình nhìn buồn cười, sao lại như tên trộm như thế.

- Vậy là tốt rồi.

Tần Mệnh gãi gãi đầu, ngượng ngượng nở nụ cười.

- Làm thế nào? Nàng lại trêu chọc ngươi?

- Ngươi cảm thấy con người của nàng thế nào?

- Không tồi a, yêu ghét rõ ràng, không giả vờ, rất chân thật, lại thông tuệ linh hoạt. Thật thoải mái khi gặp nàng.

Nguyệt Tình đánh giá Yêu Nhi rất cao.

- Hai ngươi ở chung không tệ a.

Tần Mệnh rất bất ngờ.

- Ngươi muốn nói gì?

Nguyệt Tình cho hắn một nụ cười thần bí.

- Ah, mỹ nữ, ngươi đẹp a, thành hôn không?

Tiểu Quy bỗng nhiên thò đầu ra, ra sức bò ra ngoài.

- Sao? N

guyệt Tình kinh ngạc nhìn Tần Mệnh, một con rùa nhỏ? Có thể nói chuyện?

- Chúng Vương tặng, có chút háo sắc.

Tần Mệnh vội vàng nhét trở về.

- Có hứng thú với rùa không? Thỉnh thoảng thay đổi hương vị, cho mình một lần phóng túng, cho cuộc sống thêm chút niềm vui, cho các loài một cơ hội sinh sôi nảy nở.

Tiểu Quy lại vọt lên, hai tròng mắt đều muốn biến thành lòng đỏ, sững sờ nhìn chằm chằm Nguyệt Tình, thật đẹp a, xinh đẹp phổng phao a.

Nguyệt Tình cười khẽ, tiểu tử kia rất có ý tứ.

Tần Mệnh mạnh mẽ nhét trở về, thắt chặt cổ áo.

- Các ngươi nói cái gì vậy?

Tần Dĩnh cười hì hì nhảy qua, kéo hai người bọn họ đẩy về phía trước:

- Đi thôi, tất cả mọi người đang chờ đấy.

Đêm nay trong thành phủ tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, chịu nhiều năm đau khổ như vậy, bọn họ rốt cục cũng báo được thù, có nhà an toàn, có thể yên tâm sinh hoạt. Có mười tám pho Vương tượng thủ hộ, Bắc Vực không có ai dám tới nơi này làm càn, bọn họ không cần ngủ đều lo lắng đề phòng, cũng có thể ước mơ về một tương lai tươi đẹp. Từ nay về sau, Tần gia không cần nhìn sắc mặt người khác làm việc, ngược lại là người khác phải nhìn sắc mặt Tần gia. Liên tục năm ngày, bọn họ vẫn kích động cùng hưng phấn như nằm mơ, cũng có một bụng vấn đề muốn hỏi Tần Mệnh.

Tần Dĩnh vui vẻ nhảy múa, Đồ Vệ mở rộng uống thả cửa, hai vị lão nhân Tần Dương, Lý Linh Đại này vang vọng tiếng cười chưa từng dừng qua.

Bữa tiệc mừng kéo dài cho đến tận khuya mới kết thúc, Tần Mệnh nhìn nụ cười vui vẻ của người nhà, trong lòng một trận thỏa mãn, mặc kệ có khổ ải có mệt mỏi đến đâu, cũng đáng giá!

Từ nay về sau, có mười tám pho Vương tượng thủ hộ Tần gia, hắn có thể toàn tâm toàn ý mở ra võ đồ của hắn, có thể yên tâm rời khỏi nơi này xông vào thiên hạ.

Đối với Tần gia mà nói, đây là kết cục tốt đẹp, đối với Tần Mệnh mà nói, đây mới là khởi đầu của hắn.

Từ ngày hôm sau trở đi, Tần Mệnh dành ra một ngày hảo hảo bồi người nhà, cũng cùng Nguyệt Tình dạo một vòng ở trong thành.

Nguyệt Tình rất tò mò về thập bát Vương tượng, nhất là pho tượng nữ Vương kia.

Bình Luận (0)
Comment