Chương 3551: Bá thế
Chương 3551: Bá thế
Nhiếp Viễn, Thanh Lăng, liên tiếp phóng tới không trung, mặc dù kinh hãi trước mảnh lục địa trống rỗng xuất hiện này, kinh hãi trước sự khổng lồ cùng khí thế của nó, nhưng vẫn là phóng xuất ra thế công cường đại trước tiên, muốn đánh vỡ ra, giết vào cứu Mộ Dung Thiên Tư.
Kim thai trong cơ thể Nhiếp Viễn như là một tôn thần linh chợt thức tỉnh, bộc phát kim quang mãnh liệt, trùng kích kinh mạch mạch máu toàn thân, càng kích thích năng lượng mỗi một tế bào, Nhiếp Viễn khí thế đại biến, thân thể càng giống nhưu là sắt thép đổ bê-tông tràn đầy lực cảm, hắn gào thét xuất kích, chín đạo ấn Thiên cấp, là thế công mạnh nhất của hắn, càng tràn ngập lực lượng kim thai, tiếng nổ lớn ầm ầm, như là một dải ngân hà, xoáy lên các loại năng lượng to lớn sôi trào, người trước ngã xuống, người sau tiến lên đánh về phía bình chướng.
Toàn thân Thanh Lăng mãnh liệt bành trướng lên huyết khí, dữ dội ngưng tụ, hóa thành một đóa Huyết Liên nở rộ, to chừng một trăm thước, như một ngọn núi nhỏ, huyết khí ngập trời, yêu diễm cả mảnh đất trời này. Theo một hồi nổ lớn như long trời lở đất, cánh sen đỏ thẫm tách rời, phất phới lên lấy ngàn cánh hoa to lớn, quét ngang bầu trời, nhanh chóng bay múa, lại liên tiếp biến hóa thành nguyên một đám mãnh tướng người mặc chiến giáp, hoặc là cường binh cưỡi lấy mãnh thú, người trước ngã xuống, người sau tiến lên vọt tới bình chướng. Trên vòm trời, huyết khí quay cuồng, rộng lớn như biển, càng vang vọng tiếng người hô ngựa hý chân thật, như là thiên quân vạn mã đang anh dũng đấu tranh.
Một Nhân Vương huyết mạch bộc phát, một bát trọng thiên phóng thích, đều là thế công cực kỳ bá đạo, trong ánh mắt rung động của vô số mãnh thú, đụng vào trên bình chướng Vĩnh Hằng Vương Cung, phạm vi bao trùm chừng hơn mười dặm.
Trong Vương Cung Vĩnh Hằng, Quỷ Đồng ngủ say đột nhiên mở ra đôi mắt như lưu ly, phát ra một tiếng thét dài cực kỳ chói tai. Tiên Thạch Tinh Giới nhận đến uy hiếp, như là có linh trí, hào quang lần nữa tăng vọt, đụng chạm lấy Âm Dương ngọc, sôi trào lên màn sáng bành trướng không gì sánh kịp, cuộn sạch hơn trăm dặm bình chướng. Gần như ngay trong chớp mắt, Nhiếp Viễn tấn công liên hợp lực lượng bát trọng thiên từ Thanh Lăng toàn diện hàng lâm. Như là thiên thạch va chạm đại dương, sóng lớn ngập trời, vang vọng bầu trời, chấn đến non sông phía dưới đều đong đưa, vô số mãnh thú cường giả thống khổ bi thương gào thét.
Bình chướng chấn động dữ dội, vết nứt lan tràn như là mạng nhện.
Quỷ Đồng miệng mũi tràn máu, thân thể tinh xảo vậy mà cũng nứt vỡ ra, đau đến hắn kêu gào thảm thiết, nhưng Tiên Thạch Tinh Giới cùng Âm Dương ngọc lại lần nữa tăng vọt hào quang, trùng kích lấy cả phiến bình chướng.
Nhiếp Viễn cùng Thanh Lăng vô cùng tự tin đối với thực lực của mình, ngay sau đó muốn xông vào. Nhưng mà, năng lượng to lớn mãnh liệt cuộn trào qua đi, lại nhanh chóng tiêu tán, mặc dù bình chướng xuất hiện lượng lớn vết nứt, nhưng tại thời điểm bọn hắn giết đi qua, vết nứt đã bắt đầu khép lại.
- Cái này... Đây là trận pháp gì?
Nhiếp Viễn kinh sợ, bản thân một kích toàn lực, vậy mà tại trước mặt một trận pháp bị ngăn trở? Đây là vũ khí gì, không phải nói Chiến Trường Hồng Hoang không cho phép lực lượng cường đại quá độ tồn tại sao?
Cùng lúc đó, vương đạo thế công từ Tần Mệnh ùn ùn kéo đến chìm ngập Mộ Dung Thiên kiêu, Mộ Dung Thiên kiêu muốn đồng quy vu tận cùng Tần Mệnh, nhưng cuối cùng điên cuồng cũng không có đổi lấy núi đá mặt đất bạo tạc, lực lượng mạnh mẽ nhất của nàng tại trong Vương Đạo sát tràng này đã mất đi hiệu quả. Cùng với tiếng nổ tung dữ dội, phạm vi hơn mười dặm hoàn toàn bị kim quang tiến vào, như là mảnh thủy triều màu vàng đang quay cuồng, cuộn trào mãnh liệt lấy năng lượng cực lớn.
- Không!! Không!! Ta là người truyền thừa Thiên Đạo, Thiên Đạo a... Ngươi ở đâu...
Mộ Dung Thiên Tư có thể phóng thích năng lượng, càng có thể khống chế năng lượng, nàng dùng hết sức toàn lực muốn xua tán thế công, nhưng vẫn là bị vô tình chìm ngập, trong thế công cuồng oanh loạn tạc bị tạc đến toàn thân rách nát, quỳ xuống trong đống đá vụn.
- Lại một lần nữa, xông vào.
Nhiếp Viễn cùng Thanh Lăng hãi hùng khiếp vía, lần nữa gào thét lấy muốn vọt mạnh qua bình chướng.
Nhưng mà, ở trong bình chướng đột nhiên truyền đến một tiếng rống to cuồng liệt:
- Đã muộn!!
Lục địa khổng lồ lại đột nhiên bạo lên cường quang ngập trời, ở trước mặt bọn họ nhanh chóng thu nhỏ lại, vài giây đồng hồ ngắn ngủi liền từ hơn trăm dặm biến thành mấy centimet, như là một đạo thiểm điện vọt tới xa xa.
Tần Mệnh thu hồi Vương Quốc Vĩnh Hằng, dẫn theo Hoang Thiên lôi thuẫn, đứng ngoài ngàn thước phía trước bọn hắn, toàn thân tinh khí thần cường thịnh, tách ra uy thế cường đại.
- Mộ Dung Thiên Tư đâu?
Nhiếp Viễn giật mình.
Bị Tần Mệnh giết rồi sao! Chẳng lẽ lời đồn là sự thật, lực lượng truyền thừa của Thí Thiên Chiến Thần thật sự có được năng lực áp chế nhất định đối với Thiên Đạo áo nghĩa!
- Ngươi muốn như nàng?
Toàn thân Tần Mệnh sôi trào lên lôi triều cùng kim quang, vung cho phiến đất trời này uy áp to lớn, như là một tôn chiến thần đi ra chiến trường hỗn độn.
- Tần Mệnh...
Rất nhiều cường giả trên quần sơn yên lặng nhớ kỹ cái tên này. Mặc kệ khi trước nghe nói qua bao nhiêu lời đồn, nhưng đều không có càng rung động như giờ khắc này tự bản thân trải qua. Đường đường là người thừa kế áo nghĩa, cứ như vậy đã bị chết ở ngay trước mặt bọn họ.
Thanh âm Tần Mệnh thật lớn, uy nhiếp lấy Nhiếp Viễn:
- Khi trước vỡ ngươi một tay là cho ngươi một bài học, còn dám tập kích ta, ta cũng không khách khí nữa.
- Hung hăng càn quấy! Ngươi đã chọc giận bốn đại hoàng tộc, còn dám lại trêu chọc Kiếp Thiên Giáo?
Nhiếp Viễn kinh ngạc càng phẫn nộ.
Hắn chưa từng xem Tần Mệnh là kẻ yếu, thế nhưng tuyệt đối thật không có nghĩ được đối phương sẽ cường đại như vậy.