Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3552 - Chương 3552: Lúc Tần Mệnh Cần Phải Chết (1)

Chương 3552: Lúc Tần Mệnh cần phải chết (1) Chương 3552: Lúc Tần Mệnh cần phải chết (1)

Với tư cách là thiên kiêu nhân kiệt danh chấn Cổ Hải, với tư cách là giáo chủ tương lai của Kiếp Thiên Giáo được chọn ra từ trong vô số tinh anh, với tư cách là người thừa kế Nhân Vương huyết mạch cô đọng ra kim thai, hắn vẫn luôn là cao cao tại thượng, cũng vẫn luôn là cường đại tự tin, lại hết lần này tới lần khác nóng lòng muốn chứng minh bản thân tại Chiến Trường Hồng Hoang này nhưng đều liên tiếp thất bại, trong tâm hắn thật sự khó có thể chấp nhận.

- Ta đều chọc bốn đại hoàng tộc, không lại kém thêm ngươi.

- Tốt! Đây chính là tự ngươi nói! Bàn Vũ Tiên Tôn là đệ nhất Tiên Võ Nhân tộc, Kiếp Thiên Giáo là đệ nhất đại giáo Nhân tộc, chúng ta sẽ để cho ngươi cảm nhận được lực lượng Hoàng tộc chân chính của thời đại loạn võ.

- Ta chờ tại Chiến Trường Hồng Hoang, có bao nhiêu đến bao nhiêu! Ta, tiếp!

Tần Mệnh nắm chặt Hoang Thiên lôi thuẫn, lôi uy cường thịnh không ngừng bộc phát, cộng minh cùng lôi triều toàn thân hắn, tràn ngập uy áp khủng bố, một người một thuẫn, như là một tòa Lôi Sơn một đầu Lôi Long, đều mang đến cảm giác áp bách rất mạnh cho Nhiếp Viễn cùng Thanh Lăng.

Đúng vào lúc này, Bạch Hổ được Dương Đỉnh Phong phối hợp, đập nát bả vai Vạn Nhân Hiên, cả cánh tay đều bị sống sờ sờ xé xuống dưới.

Vạn Nhân Hiên kêu gào thảm thiết bại lui, hấp dẫn lấy vô số ánh mắt hội tụ đi qua.

Bạch Hổ tế ra ba mươi sáu cây Bạch Cốt Chiến Mâu, như là trụ trời, trấn áp đi qua.

- Đại Hỗn Độn Vực, mở to mắt ra coi cho tốt, đây là Thiên Võ bát trọng thiên... Ta chém!!

Dương Đỉnh Phong bá đạo rít gào khàn khàn, rời khỏi Ngân Sắc Mị Ảnh, trong tay cầm Phong Thiên Tà Long Trụ từ trên trời giáng xuống, xoáy lên long uy long ngâm đầy trời, theo sát Bạch Hổ chiến mâu giết đến Vạn Nhân Hiên.

Một người một hổ, cường cường liên thủ, rốt cục cũng áp chế vị cường giả Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên Vạn Nhân Hiên này.

Khuôn mặt Nhiếp Viễn có chút động, thất trọng thiên cùng bát trọng thiên rõ ràng có khoảng cách một hào rộng khó có thể vượt qua, chỉ có cực ít tuyệt thế thiên kiêu mới có khả năng dựa vào huyết mạch cùng võ pháp rút ngắn chênh lệch, người như vậy lông phượng sừng lân hiếm thấy, nhưng Tần Mệnh, Dương Đỉnh Phong, Bạch Hổ, vậy mà toàn bộ thể hiện ra thực lực như thế.

- Cút!!

Tần Mệnh bạo rống một tiếng, toàn thân lôi triều giống như là nộ hải quay cuồng, lao nhanh hơn một nghìn thước, sâu trong lôi triều cuồn cuộn, mơ hồ muốn hình thành hình dáng Lôi Long, phóng thích ra uy năng to lớn, chấn nhiếp Nhiếp Viễn cùng Thanh Lăng.

Nhiếp Viễn giận dữ, còn chưa bao giờ có ai dám nhục nhã hắn như vậy, nhưng... Một cỗ ác khí rõ ràng vọt tới lồng ngực, lại bị hắn từng chút một đè ép trở về.

Thanh Lăng đều không có chịu qua loại khuất nhục này, đường đường là trưởng lão Kiếp Thiên Giáo, bên ngoài ai không tôn trọng, ai không úy kỵ, hôm nay lại bị hô hào đuổi cút? Nhưng mắt nhìn Vạn Nhân Hiên đã hết thuốc chữa, tùy thời khả năng bị Dương Đỉnh Phong cùng Bạch Hổ giết chết, bọn hắn không thể không cắn răng chịu đựng lấy lửa giận mà lui về phía sau.

- Nhớ kỹ, nếu như còn dám chọc ta, không chút lưu tình. Ta có thể giết một Mộ Dung Thiên Tư, thì không quan tâm lại giết một Nhiếp Viễn.

Ở bên trong Kim Nhãn của Tần Mệnh bắt đầu dâng trào lên sát ý mãnh liệt, xác định rõ nói cho Nhiếp Viễn, lời này cũng không phải đơn giản là nói cho hắn nghe, ngươi dám lại đến, ta liền thực có can đảm chặt đầu của ngươi.

Sắc mặt Nhiếp Viễn cùng Thanh Lăng u ám, lại bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, sau hơn mười bước, lại quay người rời khỏi. Lần này Kiếp Thiên Giáo bọn hắn tới không chỉ hai người, còn có một Bách Lý Kim Ngọc Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên, cùng với chiến thú thủ hộ của nàng, Hoàng Cực thương Sư!

Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, Nhiếp Viễn lại bị Tần Mệnh đuổi đi? Đường đường là một trong những giáo chủ Kiếp Thiên Giáo tương lai, vậy mà tại trước mặt Tần Mệnh nhẫn nhục rút đi, đây quả thực so với giết Nhiếp Viễn càng làm cho người ta kinh ngạc.



Sau khi Tần Mệnh xác định Nhiếp Viễn cùng Thanh Lăng đã rút đi, cũng dẫn theo Hoang Thiên lôi thuẫn giết đến Vạn Nhân Hiên. Dù sao Vạn Nhân Hiên cũng là Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên, hơn nữa đã gần như bạo tẩu, hắn không nghi ngờ Dương Đỉnh Phong cùng Bạch Hổ có thể giết hắn, lại lo lắng Vạn Nhân Hiên đến cái tự bạo gì đó.

Vạn Nhân Hiên muốn chạy thoát, nhưng Tần Mệnh gia nhập lập tức tuyệt đường hắn mong muốn, sau vài phút ác chiến ngắn ngủi, Tần Mệnh, Bạch Hổ, Dương Đỉnh Phong liên thủ phát động tổ hợp thế công liên tiếp, một đòn giết hắn, máu rơi vãi non sông, chỉ để lại một tiếng gào thét phẫn nộ bi thương.

Bọn người Tần Mệnh không có ở lâu nơi này, vội rời khỏi chiến trường vọt vào sâu trong rừng rậm mênh mang.

- Tần Mệnh... Tần Mệnh... Ha ha... thì ra hắn là Tần Mệnh.

Sơn lâm thâm xử, một lão nhân ngồi ở đỉnh một gốc cổ thụ xiêu vẹo uốn éo, cười lắc đầu. Ngày đó một hồi vô tình gặp được, hắn chỉ cho là công tử nhà ai đến lịch luyện, không nghĩ tới lại là Chiến Tranh Chí Tôn trong truyền thuyết, Tần Mệnh.

Bạch Tước đứng trên vai hắn, ngóng nhìn lấy phương hướng Tần Mệnh rời khỏi. Tròng mắt đen nhánh như là hai cái đầm sâu tối tăm không đáy, muốn kéo linh hồn người ta đi vào.

- Thất Thải Phượng Hoàng một năm trước đã bắt đầu chú ý tên Tần Mệnh này.

- Chú ý hắn, nhưng vẫn không có ra tay.

Trên mặt lão nhân vẫn luôn mang theo cái biểu lộ như cười mà không phải cười, nói là tiêu sái, lại mang theo vài phần lệ khí che dấu.

- Tuy nhiên, Thất Thải Phượng Hoàng là chủ động nói qua cùng Bất Tử Minh Phượng cùng Thanh Loan, không có ai biết nói gì, nhưng quan hệ giữa chúng trong đó rõ ràng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

- A?
Bình Luận (0)
Comment