Một tráng hán cao lớn uy mãnh gọi bọn họ lại, trong tay cầm chuôi trọng chùy tử kim khổng lồ, thoạt nhìn vô cùng nặng nề. Mỗi một bước của hắn đều lưu lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất, tiếng kêu giòn tan, tuy nhiên hắn tựa hồ đã quen, sải bước đi tới như sao băng, khí thế rất hoang dã:
- Hai vị muốn đi đâu?
Phía sau tráng hán là một thiếu nữ xinh đẹp đi theo, mắt ngọc mày ngài, tú mỹ đáng yêu, da thịt nàng trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng cười, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ. Dáng người nàng nhỏ nhắn, đi theo phía sau tráng hán càng trông như chim non nép vào người, đáng yêu linh động. Nàng nắm lấy góc áo tráng hán, xinh đẹp đi theo bên cạnh hắn, cũng theo đó chào hỏi.
- Chúng ta là lần đầu tiên đến Trung Ương Vực địa, chuẩn bị đi khắp nơi một chút.
Tần Mệnh mỉm cười đáp lại.
Hai người này là dong binh cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, đều là Huyền Võ cảnh, nhưng tính cách thiên ngạo, rất ít khi ra tay, chỉ có khi xuyên qua đầm lầy bày ra thực lực, nam tử mãnh liệt, nữ tử linh động, biểu hiện vô cùng bắt mắt.
- Có hứng thú cùng chúng ta đi hoàng thành một chuyến không?
Tráng hán thân cao gần hai thước, hùng tráng lại không cồng kềnh, mặc dù hắn tươi cười, nhưng vẫn có khí thế đè người như trước.
- Hoàng thành?
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi trao đổi ánh mắt.
Thiếu nữ xinh đẹp cười nói:
- Ta thấy các ngươi không giống dong binh.
- Ta thấy các ngươi cũng không giống dong binh.
Tần Mệnh cũng cười khẽ, võ pháp của hai người này vô cùng huyền diệu, dong binh bình thường rất ít khi có thể có được cơ duyên như vậy, hơn nữa khí chất cùng cách nói chuyện của hai người cũng không giống dong binh.
- Cùng nhau.
Tần Mệnh nói:
- Chúng ta ra ngoài tu luyện, thuận tiện tìm một nhiệm vụ dong binh, chính là có thể có bằng hữu, cũng có thể kiếm chút lộ phí.
Tráng hán sảng khoái cười to:
- Ha ha, trùng hợp rồi. Chúng ta đang muốn trở về Trung Ương Vực, cũng là thuận tiện tìm một nhiệm vụ. Các ngươi khoảng chừng hai mươi tuổi, Ồ? Bộ dáng già nua, giọng nói lại không giống. Hơn hai mươi tuổi Huyền Võ Tứ Trọng Thiên, không đơn giản. Các ngươi là tông môn nào?
- Đệ tử tông môn còn cần kiếm lộ phí sao? Chúng ta không có bối cảnh gì, một sư phụ một ngọn núi, ở hơn mười năm, năm nay mới ra ngoài tu luyện.
Tần Mệnh đã sớm nghĩ ra thân phận ứng đối rồi.
Nụ cười của tráng hán sâu sắc hơn, dường như rất hài lòng:
- Có hứng thú đến Hoa gia của ta làm việc không?
Hoa gia?
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi trong lòng khẽ động, một trong những siêu cấp thế gia Trung Ương Vực, Hoa gia!
- Nghe nói qua Hoa gia sao?
Tráng hán rất thưởng thức thiếu niên trước mắt, trong năm ngày tiếp xúc ngắn ngủi, thiếu niên nội liễm hàm súc, làm người có chút nhiệt tình, lúc gặp phải nguy hiểm luôn có thể vọt tới phía trước, một đôi nắm tay giống như có lực bộc phát vô cùng mạnh, ngay cả Linh Yêu hung tàn cũng bị hắn đánh cho chạy trốn. Nhất là trong khu đầm lầy rất nguy hiểm kia, thiếu niên cũng xông lên phía trước. Tráng hán lúc ấy vốn không có ý định nhúng tay vào, quá nguy hiểm, không cần phải vì nhiệm vụ mà mất mạng, nhưng vẫn bị thiếu niên khơi dậy chiến ý, cầm trọng chùy cùng bầy Linh Yêu giết thống khổ.
Tráng hán thưởng thức loại tính cách này, tính toán mượn sức đến trong gia tộc, hiện tại vừa nghe hai người bọn họ là truyền nhân cường giả ẩn thế bồi dưỡng, càng không có cố kỵ.
Thiếu nữ cũng rất thưởng thức hai người này, nếu như ca ca có thể kéo đến trong gia tộc thì không thể tốt hơn.
- Thật sự xin lỗi, chúng ta ngay cả Bắc Vực cũng không hiểu rõ, Trung Ương Vực là lần đầu tiên tới.
Tần Mệnh đánh giá bọn họ, thật trùng hợp, vừa mới vào Trung Ương Vực đã liền kết lấy người của Hoa gia.
- Trước tiên tự giới thiệu, ta là Hoa Đại Chuy.
- Ta là Hoa Thanh Dật.
- Hoa Đại Chuy?
Yêu Nhi há miệng.
- Ha ha, tên thật là Hoa Thanh Tuyền, quá tục khí, ta tự mình sửa, Hoa Đại Chuy. Phổ biến dễ nhớ, cá tính rõ ràng.
Tráng hán không chút nào ngượng ngùng là lấy một cái tên quái dị, ngược lại vô cùng thích, hắn vung búa vác trên vai, sảng khoái cười to.
- Tên là lạ một chút.
Yêu Nhi cười khẽ, nhìn nam tử trước mặt thật sâu.
Hoa Đại Chuy, trong danh sách Hô Diên gia chủ đưa ra chỉ đứng sau thập bát yêu nghiệt thập đại nhân kiệt của hoàng triều, là một nhân vật cấp bậc quái vật. Hắn là nhân vật số hai đời mới của Hoa gia, thô cuồng hiếu chiến, nhất là thanh trọng chùy kia, nghe nói là thần binh hiếm thấy, có thể phát huy thực lực bản thân hắn đến cực hạn.
- Tên ta là Lục Nghiêu! Rất vui được gặp ngươi.
Tần Mệnh tự giới thiệu bản thân.
- Ta là Khuynh Thành.
Yêu Nhi cũng đặt cho mình một cái tên dễ nghe.
- Có hứng thú đến Hoa gia ta làm việc không?
Hoa Đại Chuy lại mời, hơn hai mươi tuổi Huyền Võ Tứ Trọng Thiên, thiên phú rất tốt, nếu như dùng tài nguyên hùng hậu của Hoa gia bồi dưỡng, tiềm lực vô hạn. Điều khiến hắn động tâm chính là sự dũng cảm nhiệt tình và sức mạnh của Lục Nghiêu, thật sự là đúng với khẩu vị của hắn!
Mặc kệ như thế nào, kéo một lần, thành liền tốt, không thành cũng có thể làm bằng hữu, không thiệt thòi.
- Chúng ta đã quen với việc nhàn rỗi và không thích bị ràng buộc. Cảm ơn lòng tốt của ngươi, ta thấy không cần đâu.
Tần Mệnh uyển chuyển cự tuyệt.
- Không có vấn đề gì, kết giao bằng hữu. Ta mời ngươi đến hoàng thành làm khách, cái này sẽ không cự tuyệt chứ?
Tần Mệnh làm bộ chần chờ trong chốc lát, lại trao đổi ánh mắt với Yêu Nhi, lúc này mới mỉm cười nói:
- Ta đây lại từ chối liền bất kính rồi?
- Ha ha, được, trên đường có thêm bằng hữu.
Hoa Đại Chuy cười sảng khoái, gọi bọn họ vào thành.