Từ sau khi chiếu lệnh hoàng thất truyền đến Bắc Vực, trong vùng hoang dã xung quanh Lôi Đình cổ thành liền có thêm chút tai mắt, chú ý nhất cử nhất động của cổ thành, đều muốn biết Tần Mệnh có dám đi Trung Ương Vực hay không.
Kỳ thật rất nhiều người cũng không coi trọng, Tần Mệnh vì thủ hộ cổ thành chọc giận các đại Vương phủ, lại kết oán với Thiên Đạo Tông, nếu hắn ở lại cổ thành, không có ai có thể làm gì hắn, nhưng nếu như hắn đi hoàng thành, các loại nguy hiểm đều sẽ nối tiếp mà đến, dù sao hắn cũng chỉ là Huyền Võ cảnh!
Nhưng trước sau chờ ba tháng, bọn họ lại nhìn thấy Tần Mệnh!
Bắc Vực lại náo nhiệt lần nữa.
- Tần Mệnh không sợ nguy hiểm, đã khởi hành.
- Tu La Tử Tần Mệnh, Huyết Tinh Linh Yêu Nhi, cùng nhau đi tới Trung Ương Vực.
Ưng Vương phủ, Võ Vương phủ, Trấn Sơn Vương phủ, cùng với Thiên Đạo Tông nhận được tin tức, toàn bộ phái ra truyền nhân mạnh nhất của mình, chạy tới Trung Ương Vực.
Bọn họ mấy ngày nay một mực chờ Tần Mệnh, chỉ có xác định Tần Mệnh thật sự sẽ đi Trung Ương Vực, bọn họ mới cần phải đi qua, nếu như Tần Mệnh không đi, bọn họ đi qua cũng không có ý nghĩa.
Có một số thế lực thì rục rịch, ý đồ cướp giết Tần Mệnh trên đường, xem có thể từ trên người hắn đạt được chúng Vương truyền thừa hay không.
Chẳng qua, Tần Mệnh cùng Yêu Nhi sau ngày thứ ba rời đi liền mất tích, bọn họ đầu tiên là đi vào một mảnh núi rộng lớn, sau đó không có tung tích, rất nhiều người truy tung tìm khắp sơn lĩnh cũng không phát hiện bóng người.
Hơn hai mươi ngày sau!
Trung Ương Vực địa, cự thành phía Bắc, Giáp Mã thành!
- Các vị bằng hữu, phía trước chính là Giáp Mã thành, chúng ta ở chỗ này phân biệt đi.
- Nhiệm vụ lần này có thể thuận lợi hoàn thành, toàn bộ đều dựa vào các vị đồng tâm hiệp lực.
- Ta ở chỗ này cảm tạ các vị.
- Dựa theo ước định, sau khi làm nhiệm vụ mỗi người nhận được tám trăm kim tệ.
- Nào, xếp hàng, mỗi người một phần.
Hơn ba mươi vị võ giả tụ tập ở ngoài thành, bên trong có một nam tử cường tráng đứng trên tảng đá hô to.
Mọi người vây quanh đều là dong binh chấp hành nhiệm vụ, áp giải một nhóm hàng hóa từ Hắc Vân Thành cách đó ngàn dặm, xuyên qua khu đầm lầy nguy hiểm, đi tới tòa Giáp Mã Thành này. Thời điểm Hắc Vân Thành tiếp nhận nhiệm vụ, tổng tập hợp hơn năm mươi vị dong binh, hiện tại chỉ còn lại có hơn ba mươi người, đại đa số đều là hy sinh ở khu đầm lầy.
Nhiệm vụ dong binh chính là tàn khốc như vậy, hơn nữa người chết sẽ không có tiền, chỉ có còn sống mới có thể lĩnh.
Dong binh lĩnh tiền, lập tức giải tán, cao hứng tiến vào Giáp Mã thành, tám trăm kim tệ cũng đủ để bọn họ tiêu xài, có thể mua chút linh bảo trân quý, cũng có thể đổi vũ khí không tồi, kim tệ còn lại còn có thể bọn họ phóng túng vài ngày. Cuộc sống liếm máu đầu đao chính là tùy ý như vậy, lúc chấp hành nhiệm vụ khẩn trương kích thích, hoàn thành nhiệm vụ xong đương nhiên phải tận tình hưởng thụ. Điều kiện tiên quyết là phải xách đầu lên sinh hoạt, có thể chết bất cứ lúc nào.
- Thành Giáp Mã, rốt cục cũng vào Trung Ương Vực.
Một nam một nữ đứng trước cửa thành hoành tráng, trên mặt lộ ra nụ cười.
Nam tử dáng người anh tuấn, khí chất cường hãn, tóc đen ngắn vụn thoạt nhìn vô cùng khôi ngô, chỉ là bộ dáng hơi bình thường một chút.
Nữ tử dáng người nóng bỏng, hắc y bó sát cơ thể hoàn mỹ phác họa ra độ cong làm cho người ta phun máu, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, đôi chân thon dài, phối hợp với tư thế đứng tao nhã, có loại ý vị làm cho người ta say mê. Nếu như không phải bởi vì chiếc áo choàng, chỉ riêng bóng lưng cũng đủ để nam tử bên cạnh phát điên, biến thành trâu đực phát điên. Chẳng qua ông trời là công bằng, cho nàng dáng người nóng bỏng, nhưng không cho nàng dung mạo đủ kinh diễm, bộ dáng cũng là bình thường, hơn nữa bên mặt phải tựa hồ có vết sẹo, cho nên mang theo nửa mặt nạ sắt đen.
- Còn khoảng mười ngày nữa sẽ đến.
Nam tử chà xát mặt, dường như rất khó chịu.
- Đừng chà xát! Chà xát rắc rối.
Nữ tử thân mật kéo cánh tay hắn ta, hít sâu không khí mát mẻ:
- Đi thôi, vào thành nghỉ ngơi, thuận tiện hỏi thăm tình huống Huyễn Linh Pháp Thiên.
- Hình Gia hẳn là sẽ đến Trung Ương Vực, chỉ là không biết sư tôn hắn cho hắn mệnh lệnh gì.
- Thế nào? Không phải là ngươi chờ đợi để giao thủ với hắn sao? Từng là đệ nhất thiên tài Bắc Vực, cùng đệ nhất thiên tài Bắc Vực hiện tại, hi hi, ngẫm lại liền kích thích.
- Ta chỉ là không nghĩ tới sẽ cùng hắn nháo thành kẻ địch.
- Quản nhiều như vậy, đi thôi, ngươi không xuống tay được, ta thay ngươi làm thịt hắn.
Nam tử dở khóc dở cười:
- Kiềm chế một chút, chúng ta đến đây là để...
- Giết người!
- Bình tĩnh. Ta còn muốn sống sót đi ra khỏi Trung Ương Vực.
Bọn họ chính là Tần Mệnh và Yêu Nhi mất tích hai mươi ngày trước, hai người đầu tiên lẻn vào khu sơn lĩnh địa thế phức tạp, đeo mặt nạ đến đặc thù của Huyết Tà Tông, một chất lỏng kỳ diệu, có thể giao hòa cùng mặt người, hoàn toàn thay đổi dung mạo, nhìn không ra dị thường, Yêu Nhi còn đem áp chế thu liễm đôi mắt màu đỏ của mình, khôi phục lại như bình thường, sau đó làm bộ thành dong binh thám hiểm rời khỏi khu sơn lĩnh. Mấy ngày nay, bọn họ chưa từng hành động một mình, để tránh khiến cho người ta chú ý, đều là khắp nơi tiếp nhận những nhiệm vụ dong binh đi về phía Trung Ương Vực, hành động sinh hoạt cùng với các dong binh khác, liên tiếp hai mươi ngày, tiếp bốn nhiệm vụ, rốt cục cũng đi tới nơi này.
- Bằng hữu! Dừng lại! Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm sảng khoái.