Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3596 - Chương 3596: Đại Hỗn Độn Vực Giao Dịch (2)

Chương 3596: Đại Hỗn Độn Vực giao dịch (2) Chương 3596: Đại Hỗn Độn Vực giao dịch (2)

- Ngươi chừng nào thì mới có thể làm cho ta bớt lo?

- Ta làm sao lại như đang nuôi hài tử thế này!

- Con cũng không có kiêu ngạo như ngươi, như thế nào đây, còn muốn làm chết ta a?

- Đứng lên cho ta, vừa rồi không phải rất cuồng sao?

Tần Mệnh dùng sức gõ đầu lão nhị, thanh âm rất giòn giã, đập đập đến minh hỏa bên trong nó đều nhảy loạn, nhưng nó chính là không đứng lên, tiếp tục giả vờ chết giả vờ ngu.

Tần Lam nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, ôm lấy đầu khô lâu lão nhị, ngồi xổm lên nàng đống xương cốt chồng chất lên kia:

- Phụ thân, nhìn, như thế nào?

- Như cái gì?

- Như bộ dạng tiểu quỷ lớn lên.

Tần Lam cười hì hì lấy.

Tần Mệnh nhịn không được mỉm cười:

- Lại bày con chó nhỏ.

Minh hỏa trong hốc mắt khô lâu lão nhị loạn dâng lên, nhưng vẫn là nhịn được, tiếp tục giả vờ chết.

Tần Mệnh ngồi vào trên tảng đá, tiếp tục quở trách lão nhị:

- Đừng giả vờ với ra! Hôm nay ta ta dạy dỗ ngươi, còn dám hồ đồ, tuyệt đối không tha nhẹ. Hồ đồ một lần, một năm chớ vào U Minh giới, hồ đồ hai lần, năm năm không cho phép vào, hồ đồ ba lượt, mười năm chớ vào.

Khô lâu lão nhị rốt cục cũng đã có chút phản ứng, giơ tay lên khoa tay múa chân lấy, một lần phạt một năm, hai lần không phải phạt hai năm ấy ư, ba lượt nên ba năm a. Ngốc a, ngươi biết tính hay không!

Tần Mệnh thống khổ vặn lấy đầu, trao đổi làm sao lại tốn sức như vậy đây! Rốt cuộc là bởi vì chỉ số thông minh của nó không đủ, hay là thời điểm Đại Mãnh tạo ra liền lưu lại chỗ thiếu hụt gì!

Tần Lam bỗng nhiên chạy vào trong u cốc, kéo một đống lớn xương cốt từ trong hư không ném ra, tất cả đều là xương cốt Hỏa Long, mỗi một cái đều hiện ra kim hồng, rạng rỡ như tia chớp, như là thần ngọc.

Khô lâu lão nhị thấy Tần Mệnh ‘Cúi đầu nhận lầm’, vừa muốn một lần nữa tổ hợp lại, Tần Lam vung tay lên càng hủy nó đi, xen lẫn trong bên trong đống xương rồng lẫn xương cốt bắt đầu chơi.

- Tần công tử!

Một giọng nói từ phía trước truyền tới, sau đó hư không mới một hồi vặn vẹo, Đạm Thai Minh Kính một thân áo trắng, xinh đẹp động lòng người từ bên trong đi ra.

- Đạm Đài cô nương, lại có chuyện gì? Ta đến Chiến Trường Hồng Hoang là dốc sức liều mạng, ngươi cho là ta đến chơi? Ngươi lần lượt xuất hiện, ngộ nhỡ đưa ai tới, ai gánh chịu hậu quả?

Tần Mệnh đoán được Đạm Thai Minh Kính sẽ đến, khẳng định vì chuyện khô lâu lão nhị.

- Gần đây không có người của hoàng tộc, ngươi có thể yên tâm.

Đạm Thai Minh Kính bước nhẹ đến, đạp lên bãi cỏ tươi mát, đi tới phía trước u cốc, nhìn Tần Lam bay tới bay lui:

- Nàng là nhi nữ của ngươi?

- Không giống ta sao?

- Tuổi nàng nên không lớn đi, ngươi mang nàng vào Chiến Trường Hồng Hoang thích hợp sao?

Đạm Thai Minh Kính rất im lặng, nhi nữ nhà người ta nhỏ như vậy nên đuổi bươm bướm nhảy dây, nhi nữ nhà ngươi chơi khô lâu? Thật đúng là có kỳ phụ tất có kỳ nữ, tiểu nha đầu này tương lai còn dài khẳng định không phải loại lương thiện gì. Hơn nữa... lúc khô lâu vừa mới triệu hoán khô lâu vừa khủng bố vừa nguy hiểm, làm sao đến trong tay nha đầu này liền mặc nàng điều khiển?

- Cái thế giới này rất tàn khốc, ta mang theo nàng đi ra thêm kiến thức.

- Vậy sao? Không cảm giác hiện tại còn quá sớm sao?

- Ngươi là tới cùng ta nói chuyện giáo dục con đấy sao? Đạm Đài cô nương, Đại Hỗn Độn Vực các ngươi cứ rảnh rỗi như vậy?

- Ta chịu Đại Hỗn Độn Vực ủy thác, đến cùng ngươi làm giao dịch.

Tần Mệnh ngồi ở trên tảng đá, giống như cười mà không phải cười nhìn nàng:

- Đại Hỗn Độn Vực các ngươi không phải không nhúng tay vào chuyện Chiến Trường Hồng Hoang sao? Các ngươi lần lượt đi vào, lại là hạn chế lại là giao dịch, chẳng lẽ không tính là can thiệp? Thời điểm ta vừa biết rõ cái Chiến Trường Hồng Hoang này, còn rất thưởng thức nơi này, tại cái thế giới phức tạp này có thể có một chiến trường công bình như vậy, có một đám lực lượng không úy kỵ Hoàng tộc như vậy, đáng tôn kính. Nhưng các ngươi lần lượt thái độ, để cho ta bắt đầu thất vọng.

- Quy củ Chiến Trường Hồng Hoang, vạn năm không thay đổi, thái độ Đại Hỗn Độn Vực, vĩnh viễn trung lập. Lần trước để làm hạn chế, phù hợp với quy củ Chiến Trường Hồng Hoang, hôm nay tới làm giao dịch, cũng là một cái kéo dài cho lần hạn chế trước đó.

Đạm Thai Minh Kính không động chút nào, thản nhiên nhận lấy ánh mắt của Tần Mệnh.

- Vậy ngươi nói một chút xem, lại có giao dịch gì.

Đạm Thai Minh Kính đi thẳng vào vấn đề:

- Chúng ta không hy vọng tại Chiến Trường Hồng Hoang lại nhìn thấy bộ xương khô kia.

- Xương khô gì?

- Bộ xương khô trước mặt ngươi này.

- Nào có xương khô gì, đây là một đống xương vỡ.

- Tần công tử, ngươi chơi xấu như vậy thích hợp sao?

- Đạm Đài cô nương, ngươi như vậy có chút cố tình gây sự đi à nha. Hạn chế vũ khí của ta, ta nhận, lại mà nói cái gì khô lâu, ta nào có khô lâu.

Tần Mệnh buông tay, vẻ mặt người vô tội.

Đạm Thai Minh Kính là chịu Đại Hỗn Độn Vực qua đến đàm phán, vốn tưởng rằng sẽ là một hồi môi thương khẩu chiến, nhưng nàng không nghĩ tới Tần Mệnh đi lên chính là một loại thái độ vô lại như vậy. Đây là Chiến Tranh Chí Tôn bên ngoài phong vân một cõi, tung hoành ra vào đấy sao?

- Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta thật không biết có khô lâu gì.

- Bộ khô lâu ngươi cướp đi từ trong tay Bất Tử Minh Phượng kia.

- Bất Tử Minh Phượng gì, ta vẫn luôn tại đây cùng nữ nhi của ta.

Đạm Thai Minh Kính vẫn luôn tâm tình bình thản, không buồn không vui, nhưng giờ khắc này lại thật có chút giận.

- Đã Tần công tử không thừa nhận có khô lâu, vậy thì mời thu đống xương này lại.
Bình Luận (0)
Comment