Chương 3597: Đường lui (1)
Chương 3597: Đường lui (1)
- Các ngươi quản được không khỏi quá rộng, đây là đồ chơi của nữ nhi ta, dựa vào cái gì thu lại? Ngươi đã nói quy củ, nói chuyện công bình, vậy thì đều hạn chế tất cả người tiến vào một cái, ta thu khô lâu, ngươi thu y phục của bọn hắn.
- Tần công tử, ngươi như vậy có ý tứ sao?
Tần Mệnh nở nụ cười:
- Đạm Đài cô nương, ta đây thật không có khô lâu gì, ngươi tìm lộn người, nếu không... Đi tìm Bất Tử Minh Phượng nói chuyện?
- Tần công tử, Đạm Thai Minh Kính ta là mang theo thành ý đến, không phải đến chèn ép ngươi, thái độ của ta có thể đại biểu toàn bộ Đại Hỗn Độn Vực.
- Cố ý đến bới móc, vẫn còn không tính chèn ép?
Đạm Thai Minh Kính mặt ngọc lạnh lùng:
- Trận giao dịch này hôm nay, ngươi nói chuyện cũng phải nói chuyện, không nói chuyện cũng phải nói chuyện. Tránh không khỏi.
- Ta thật không có gì khô lâu, chỉ có một đống xương cốt, không tin ngươi nhìn...
Tần Mệnh ném một cục đá đối với khô lâu lão nhị, hô to:
- Đứng lên!
Rầm rầm!
Một đống xương đen trong nháy mắt lắp ráp đến cùng một chỗ, toàn thân dâng lên hắc khí, trong xương sọ ứa ra minh hỏa, giương đầu nhìn Tần Mệnh.
Khóe mắt Tần Mệnh co rút lại, láo lếu, lúc nào lại nghe lời như vậy.
- Tản!
Khô lâu lão nhị nghiêng nghiêng xương đầu, nhìn chằm chằm Tần Mệnh.
- Tản!
Khô lâu lão nhị dựng thẳng ngón giữa đối với Tần Mệnh, rầm rầm rơi vỡ, chồng chất trên mặt đất.
Ai, không nghe chỉ huy cũng tức giận, nghe chỉ huy cũng tức giận, thật khó phục vụ.
Tần Mệnh ngượng ngùng cười cười:
- Nhìn, vẫn chỉ là một đống xương cốt.
Tần Lam ôm lấy khối long cốt, gõ lấy đầu khô lâu lão nhị:
- Ngoan nghe lời nha.
Đạm Thai Minh Kính trầm mặc một hồi mới miễn cưỡng bình tĩnh tâm tình của mình:
- Nếu Tần công tử đã cố gắng muốn nói nó là đống xương cốt, vậy đó chính là đống xương cốt. Ý tứ Đại Hỗn Độn Vực, không hy vọng tại Chiến Trường Hồng Hoang phải nhìn thấy đống xương này nữa.
- Vì cái gì?
- Lực lượng của hắn vượt qua chúng ta hạn chế.
- Bây giờ liền có chút oan uổng người, hạn chế là bát trọng thiên, nó có lực lượng bát trọng thiên? Ta dưỡng... ưm... Ta dưỡng xương cốt, bản thân ta rõ ràng. Ngươi tìm mãnh thú thất trọng thiên qua đến, đều có thể đơn giản nhai mềm nó.
- Thật như vậy?
- Ta rất là vô tội a.
- Tần Mệnh! Mặc dù Đại Hỗn Độn Vực chúng ta tuân thủ quy củ, nhưng tuyệt đối không dễ dàng can thiệp Chiến Trường Hồng Hoang, nhưng nếu như có ai lần nữa nhiễu loạn trật tự, trái với quy củ, chúng ta cũng có quyền lợi trục xuất hắn khỏi Chiến Trường Hồng Hoang. Chúng ta đã hơn ba nghìn năm không có sử dụng cái quyền lợi này, nếu như ngươi cố ý không phối hợp, chúng ta không ngại lại để cho ngươi trở thành người đầu tiên sau ba nghìn năm bị trục xuất khỏi Chiến Trường Hồng Hoang.
…
Tần Mệnh mỉm cười:
- Làm ta sợ sao? Ta trái với quy củ gì, mang theo vũ khí tiến vào Chiến Trường Hồng Hoang ư, tất cả mọi người mang theo, ta tương đối nhiều mà thôi. Ta không giao xương cốt ra? Năng lực của nó là đặc thù một chút, nhưng cách Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên còn kém xa lắc. Ta đến cùng đã trái với quy củ gì, lại là ở đâu ra tiêu chuẩn bình phán?
Đạm Đài cô nương, nếu như Đại Hỗn Độn Vực các ngươi quả nhiên là thật lo lắng ta lại giết ai, liên quan đến Đại Hỗn Độn Vực các ngươi, nói thẳng một tiếng, ta hiện tại liền đi, tuyệt đối không quay đầu lại, không cần các ngươi hao tâm tổn trí tốn sức nghĩ lý do. Ta đến Chiến Trường Hồng Hoang là coi trọng hiểu rõ hoàn cảnh nơi này, có thể cho ta thỏa thích phát huy, nếu như khắp nơi đều là khuôn mẫu hạn chế, ta ở chỗ này cũng không có ý nghĩa.
- Tần công tử, ngươi nhất định muốn chọn nhọn, ta không lời nào để nói. Nhưng ta vẫn là câu nói kia, quy củ Chiến Trường Hồng Hoang cùng lập trường Đại Hỗn Độn Vực tuyệt đối sẽ không bởi vì bất cứ uy hiếp gì mà thay đổi, chúng ta càn rỡ ngang ngược đều không thẹn với lương tâm. Nhưng ngươi muốn ở lại Chiến Trường Hồng Hoang, nhất định phải đem thu khô lâu lại. Nếu như ngươi phối hợp, chúng ta có thể làm ra đền bù tổn thất.
Đạm Thai Minh Kính phía trước cứng rắn, nhưng đằng sau vẫn là thoáng hạ giọng điệu.
Tần Mệnh đưa tay, cắt ngang nàng:
- Hôm nay hạn chế khô lâu, ngày mai có hạn chế cái khác hay không? Có phải ta dùng một kiện, các ngươi liền hạn chế một kiện hay không?
- Sẽ không!
- Xác định sao? Ngươi lần trước rời khỏi, ta đã hỏi qua ngươi, cái đống xương này có chịu hạn chế không, ngươi khẳng định nói không hạn chế. Ngày hôm nay chưa qua, ngươi lại trở về, còn mang theo Đại Hỗn Độn Vực qua đến uy hiếp, nếu như không thu khô lâu, thì muốn trục xuất ta khỏi Chiến Trường Hồng Hoang.
- Đó là bởi vì ngươi giấu diếm lực lượng của hắn!
- Làm sao ngươi biết ta không có che dấu càng nhiều lực lượng?
Đạm Thai Minh Kính khẽ há đôi môi đỏ mọng, còn có? Vương Quốc Vĩnh Hằng, Tang Chung, Lôi Nguyên châu, Tiên Vương Chiến Trụ, cái này cũng đã đủ mạnh, chẳng lẽ Tần Mệnh còn có càng nhiều bí mật?
Xung quanh tế đàn Đại Hỗn Độn Vực, các lão nhân đang mật thiết chú ý nơi này hai mặt nhìn nhau. Sẽ không phải là thật còn có đấy chứ? Nhưng vẫn đều luôn không thấy hắn dùng, chẳng lẽ là giữ lại bảo vệ tính mạng hay sao?
Tần Mệnh từ trên tảng đá nhảy xuống, thu liễm vui vẻ, trên vẻ mặt mang theo nhàn nhạt xơ xác tiêu điều:
- Nếu ngươi đã đến đại biểu Đại Hỗn Độn Vực, ta liền mượn miệng của ngươi truyền hai câu nói với Đại Hỗn Độn Vực.
- Thứ nhất, lực lượng khô lâu đúng là có chút đặc thù, cũng không đến Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên, ngay cả thất trọng thiên cũng chưa tới, không cần bị hạn chế! Điểm này, ta rất rõ ràng, những trưởng bối kia của các ngươi càng rõ ràng hơn.