Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 360 - Chương 360 - Hoa Nhị Gia (2)

Chương 360 - Hoa Nhị Gia (2)
Chương 360 - Hoa Nhị Gia (2)

- Thiếu gia!

Bọn thị vệ lúc này mới bừng tỉnh, la hét xông tới.

Yêu Nhi nắm chặt tay thiếu niên, dễ dàng hất bay, mũi chân xông về phía đám thị vệ.

Tần Mệnh đồng thời xuất kích, va chạm trực diện với một thị vệ, một chưởng đẩy tới ngực hắn, lực lượng cực lớn trong nháy mắt nổ tung, thị vệ kia kêu thảm thiết ngửa mặt bay đi, lực trùng kích mạnh mẽ đánh bay ba thị vệ tại chỗ.

Cơ hồ là trong nháy mắt, mọi người còn chưa thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, hơn mười thị vệ bình thường diễu võ dương oai này toàn bộ nằm sấp trên mặt đất, hoặc là ngất xỉu, hoặc là ôm người lăn lộn kêu thảm thiết, còn có trực tiếp tàn phế.

Đám người nghị luận sôi nổi, hai ngưu nhân này từ đâu xuất hiện? Thật dám ra tay tàn nhẫn.

Bọn họ tuy rằng trong lòng vô cùng giải hận, nhưng càng lo lắng, chuyện này muốn nháo lớn rồi.

Một người thiện ý nhắc nhở:

- Đây là tiểu công tử nhà thành chủ, hai vị nhanh chóng chạy đi.

Những người khác cũng đều nhắc nhở:

- Thành chủ đại nhân vô cùng sủng ái hắn, các ngươi... Than ôi... Thừa dịp thành phủ còn chưa hiểu rõ tình huống, các ngươi mau ra khỏi thành đi, có bao xa chạy bao xa.

- Con trai thành chủ kiêu ngạo như vậy?

Tần Mệnh nhíu mày.

- Trung Ương Vực cùng các vực khác giống nhau, mỗi tòa thành đều không phải là tồn tại độc lập, hoặc là thuộc về thế tộc nào đó, hoặc là thuộc về tông môn nào đó, còn có trực tiếp thuộc về hoàng thất.

Yêu Nhi tùy ý vỗ vỗ tay, không coi trọng, huyết sắc nhàn nhạt nơi đáy mắt cũng nhanh chóng tản ra.

- Các ngươi kết thúc như thế nào?

Trên mặt Hoa Đại Chuy lộ ra nụ cười theo thói quen, rất cạn rất nhạt.

Hai người này lúc chấp hành nhiệm vụ đều xông lên phía trước, lần này mạnh mẽ ra tay cũng không ngoài ý muốn, ngược lại làm cho Hoa Đại Chuy càng tin tưởng bọn họ vừa mới xuất thế tu luyện. Một lòng nhiệt huyết, ghét ác như thù, lại mang theo mấy phần huyết tính lỗ mãng như vậy, hiển nhiên là không có bao nhiêu kinh nghiệm thế tục.

- Không phải có các ngươi sao?

- Ừm?

- Hoa gia các ngươi không phải rất có thế lực sao?

Hoa Đại Chuy ngẩn ra, cười ha ha:

- Tốt thay cho Lục Nghiêu ngươi, tính toán đến cả ta.

- Vừa rồi ngươi làm gì tiểu tử kia thế?

Hoa Thanh Dật hỏi Yêu Nhi, vẫn không hiểu tại sao tên hoàn khố kia đột nhiên kêu thảm thiết, hình như vô cùng vô cùng thống khổ.

- Tay ta có độc, ngươi tới thử xem?

Yêu Nhi lắc lắc bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của mình, xảo diệu hóa giải sự tò mò của Hoa Thanh Dật.

Bọn hắn đi đến quán rượu gần đó.

- Chủ quán, lên rượu lên đồ ăn.

Hoa Đại Chuy ném ra mười kim tệ, đem trọng chùy đặt trên mặt đất, sàn nhà rắn chắc tại chỗ vỡ ra khe nứt, giống như tùy thời đều có thể hãm xuống.

- Trọng chùy này có bao nhiêu cân?

Tần Mệnh liếc nhìn trọng chùy trên mặt đất, toàn thân màu tím vàng, lộ ra khí tràng nặng nề, giống như là do huyền thiết vạn cân ngưng luyện mà thành, phía trên không có chút bụi, nhìn ra được chủ nhân vô cùng yêu quý nó.

- Nặng ba ngàn năm trăm cân! Vật liệu lấy từ tử kim trọng thiết độc đáo của hố sâu Đông Vực Kim Hải, lúc trước chuyển tới là một khối trọng thiết nặng năm vạn cân, vô cùng hiếm thấy. Trong tộc mời tới đúc sư ưu tú nhất hoàng triều, lịch sử ba năm, rèn thành thanh tử kim trọng chùy này! Ngoại trừ trọng lượng ba ngàn năm trăm cân này, thanh trọng chùy này còn có rất nhiều chỗ kỳ diệu, có thể nói là kỳ binh.

Hoa Đại Chuy tán gẫu về trọng chùy thao thao bất tuyệt, nếu không phải muội muội bên cạnh ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở hắn, hắn có thể còn muốn nói tiếp.

- Các vị gia, ngài muốn ăn cái gì?

Chủ tiệm chần chờ đi lên, tươi cười rất miễn cưỡng, hạ thấp thanh âm nói:

- Ta không có ý gì khác, ha ha, ta chỉ là thiện ý nhắc nhở, phủ thành chủ không dễ chọc, bọn họ thường bao che khuyết điểm, trước kia cũng có mấy vị anh hùng giáo huấn tiểu công tử kia, kết quả... ngày hôm đó rơi đầu vào! Treo ở ngoài thành thị chúng mười ngày!

- Chủ cửa hàng không cần lo lắng, đợi lát nữa coi như náo loạn lên, ngươi cửa hàng này tất cả tổn thất, ta bồi thường gấp đôi. Hoa búa lớn vẫy tay, để cho hắn ta mặc dù thức ăn.

Chủ tiệm lúng túng cười cười, gật đầu lui xuống, ý bảo đầu bếp sau nhanh chóng mang thức ăn lên.

Rất nhiều thực khách trong quán cũng lặng lẽ chuyển đến một góc, vừa ăn vừa nhìn trộm nơi này, chuẩn bị xem náo nhiệt.

Không bao lâu sau, khi Tần Mệnh cùng Hoa Đại Chuy uống đến cao hứng, bắt đầu nâng ly cạn chén, bên ngoài một trận huyên náo, một đám binh vệ áo giáp xách đao vây quanh tửu quán.

- Tên cẩu vật không biết sống chết nào dám khi dễ người Tôn gia ta! Bò ra!

Một tiếng rống giận chấn động đến quán rượu đều phải run rẩy, một hán tử thân mặc áo giáp đằng đằng sát khí xông vào, ngôn ngữ phóng đãng, ánh mắt giận dữ trừng mắt một vòng, sau đó đặt ở trên người Hoa Đại Chuy.

- Chính là bọn họ! Đại công tử, chính là bọn họ!

Một tên bị đánh đến què ngay sau đó chen vào, hận đến nghiến răng mở miệng.

Nam tử áo giáp mặt dữ tợn giận dữ nhìn, chủ quán cùng tiểu nhị trong khách điếm đều quỳ xuống, nằm ở nơi đó lạnh run, trong lòng một trận than thở, ngàn vạn lần đừng phá cửa hàng nhỏ của chúng ta a.

Nhưng...

Quán rượu lại yên tĩnh một cách kỳ quái.

Vẻ mặt giận dữ của hán tử áo giáp chậm rãi tản ra, một tia kinh ngạc cùng sợ hãi chậm rãi bò lên gương mặt kiên nghị kia, ánh mắt không ngừng xoay chuyển trên Hoa Đại Chuy cùng trọng chùy bên cạnh hắn.

- Đại công tử?

Tên thuộc hạ què kỳ quái nhắc nhở.

Khóe miệng hán tử áo giáp giật giật, cổ họng lăn vài vòng, lăn ra từng đạo thanh âm run rẩy:

- Nhị gia? Hoa nhị gia?

Hoa Đại Chuy bưng chén rượu ngẩng đầu rót xuống, rượu mạnh cay từ cổ họng trực tiếp rót vào dạ dày, cả người nổi lên một cỗ hơi nóng, hắn nấc cụt một cái, liếc mắt một cái:

- Ngươi đang tìm tên cẩu vật nào?

Bình Luận (0)
Comment