Nam tử áo giáp hít vào một ngụm khí lạnh:
- Hoa nhị gia? Thực sự là ngài?
- Như thế nào, ta không thể đến Giáp Mã thành này của ngươi?
Hán tử áo giáp dùng sức ưỡn người, căng thẳng hô to:
- Giáp Mã thành, Tôn Thái Nguyên! Thỉnh an Hoa Nhị gia!
- Hoa Nhị gia?
Người trong quán rượu hai mặt nhìn nhau, Hoa nhị gia nào? Mấy người này rất có địa vị sao, lại có thể làm cho đại công tử thành phủ tất cung tất kính.
- Thỉnh an liền miễn, ngươi tìm người?
Hoa Đại Chuy hừ nhẹ.
Mồ hôi lạnh chảy xuống trên mặt Tôn Thái Nguyên, thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất. Hắn hung hăng liếc mắt nhìn thị vệ bên cạnh, tâm giết hắn đều đã có. Chết tiệt, sao lại chọc vào tên điên này?
- Nhị gia, chỉ là hiểu lầm, ta xin lỗi ngài. Đi, đến phủ chúng ta ngồi một chút, ta chuẩn bị tiệc rượu tiếp đón ngài.
- Không cần, ta ăn xong liền đi.
Trong góc quán rượu rốt cục có người nhớ tới:
- Hoa nhị gia? Hoa Đại Chuy?! Hí... Trách không được, thì ra là hắn!
- Hoa Đại Chuy?
Những người ngồi cùng bàn đồng loạt xúc động.
Nhị công tử Hoa gia, Hoa Đại Chuy! Vị gia yêu nghiệt đứng thứ tám trung ương vực địa?
Trung Ương Vực diện tích rộng lớn, quần hùng đều phát triển, có số lượng thế tộc và tổ chức khổng lồ, võ giả ưu tú đời mới cũng giống như cá qua sông, bởi vì hoàng triều thượng võ, các thế tộc và tổ chức cạnh tranh kịch liệt, là thế hệ mới hy vọng tương lai đều sẽ được đặc thù chiếu cố và bồi dưỡng, đương nhiên không tránh khỏi cạnh tranh so sánh, cũng sinh ra cái gọi là xếp hạng. Ưu tú nhất được xưng là thập đại nhân kiệt trung vực, thiên phú cùng thực lực đều có thể nói là biến thái, đến mức khiến người ta ngưỡng mộ, đuổi sát phía sau bọn họ, lại có mười tám vị, cũng xưng là mười tám yêu nghiệt.
Hai bảng xếp hạng này là có thẩm quyền nhất và được công nhận nhất.
Bất luận là thập đại nhân kiệt, hay là thập bát yêu nghiệt, chỉ cần thuận lợi trưởng thành, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành tựu đều sẽ rất kinh người.
Truyền nhân có thể tiến vào hai đại bài danh, đều là bảo bối của gia tộc, địa vị vô cùng cao, bất luận là ở trong gia tộc hay là bên ngoài, đều không ai dám chọc, nếu không chính là chọc vào gia tộc hoặc tổ chức sau lưng, đây là thanh uy tích lũy từ lâu ở Trung Ương Vực.
Rất nhiều người xem náo nhiệt ở bên ngoài cũng đều nhận ra, loại khí thế này, trọng chùy này, đều là đặc điểm rõ ràng của nhị công tử Hoa gia, trách không được dám thu thập tiểu công tử trong thành phủ.
Tôn Thái Nguyên cố gắng trấn định, cùng vẻ mặt tươi cười:
- Nhị gia là muốn tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên?
- Ta có cần phải báo cáo với ngươi?
Hoa Đại Chuy rõ ràng không phải là một loại tốt để có được cùng.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi âm thầm buồn cười, người này có thể là bị hô Cẩu Đồ không thoải mái.
- Không dám không dám. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Tôn Thái Nguyên hạ giọng nói:
- Còn có hai vị gia vừa mới rời khỏi đây, hiện tại không sai biệt lắm mới ra khỏi thành, bọn họ cũng là đi hoàng thành, muốn tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên!
- Ồ? Ai!!
Hoa Đại Chuy buông bát rượu xuống.
- Viêm gia, Viêm La! Tiểu Vương gia Ưng Vương phủ, Hàn Ngọ Dương!
Hai tròng mắt Hoa Đại Chuy khẽ ngưng lại, khóe miệng bất giác gợi lên độ cong.
Viêm La! Ha ha, oan gia ngõ hẹp!
- Viêm La cũng trở về rồi?
Hoa Thanh Dật không khỏi nhìn ca ca, Viêm La cùng ca ca của nàng từ nhỏ đã là đối đầu, có thể là ân oán gia tộc ảnh hưởng, cũng có thể là thật nhìn đối phương không vừa mắt, từ nhỏ đã không ít lần quyết đấu. Hai người hết lần này tới lần khác đều bị xếp vào bảng xếp hạng mười tám yêu nghiệt, Viêm La thứ bảy, Hoa Đại Chuy thứ tám. Bảng xếp hạng này đã chọc giận Hoa Đại Chuy, vẫn luôn bị coi là một sự sỉ nhục.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi thì không dấu vết nhìn nhau, khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười, chỉ là rất nhanh lại thu liễm. Bất ngờ tuyệt vời ah. Viêm La cũng là nhân vật quan trọng trong danh sách, bất quá làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú chính là tiểu Vương gia Ưng Vương phủ —— Hàn Ngọ Dương! Vậy mà lại gặp phải ở chỗ này.
- Tiểu Vương gia Hàn Ngọ Dương ở chỗ này năm ngày, Viêm La hôm qua mới tới.
Tôn Thái Nguyên vẻ mặt tươi cười, sợ lại chọc giận Hoa Đại Chuy.
- Viêm La hiện tại cảnh giới gì?
- Cũng là Huyền Võ Tứ Trọng Thiên.
- Hắn cùng Hàn Ngọ Dương thông đồng rồi?
Hoa Đại Chuy khinh thường bĩu môi.
- Hàn Ngọ Dương là ở chỗ này chờ Tu La Tử Bắc Vực, Tần Mệnh.
- Ồ? Tần Mệnh sẽ đi từ nơi này?
Đáy mắt Hoa Đại Chuy rõ ràng hiện lên tinh mang, sự kiện chúng Vương ồn ào huyên náo, hắn đương nhiên đã nghe nói qua, lần này tiến đến Huyễn Linh Pháp Thiên cũng là muốn lĩnh giáo truyền thừa chúng Vương của Tần Mệnh.
- Ưng Vương phủ, Võ Vương phủ, Trấn Sơn Vương phủ, còn có Thiên Đạo tông, bọn họ phân biệt lựa chọn bốn tòa cổ thành Tần Mệnh có khả năng đi qua nhất, chờ Tần Mệnh mắc câu. Tần Mệnh tuy rằng chiếm được chúng Vương truyền thừa, nhưng cảnh giới bày ra ở nơi đó, chỉ có tam trọng thiên, cho nên...
- Muốn giết hắn? Họ không sợ bị hoàng gia trừng phạt? Tần Mệnh lần này vào hoàng thành là cầm chiếu lệnh hoàng thất, trước khi Tần Mệnh tiến vào hoàng thành, thậm chí trước khi tiến đến Huyễn Linh Pháp Thiên đều được hoàng thất bảo hộ, bọn họ sẽ không ngay cả điểm ấy cũng nghĩ không ra chứ?
- Bọn họ hẳn là muốn cho hắn một bài học trước khi tiến vào hoàng thành, cũng không đến mức muốn tính mạng của hắn. Tiểu Vương gia Hàn Ngọ Dương cố ý nói ra lời, muốn ở chỗ này giáo huấn Tần Mệnh, còn đặc biệt chế tạo một chiếc quan tài! Nói là muốn dùng để đặt thi cốt Tần Mệnh!
Tần Mệnh hơi ngưng mi, quan tài đều đã chuẩn bị xong, tốt thay Hàn cho Ngọ Dương ngươi!