Tôn Thái Nguyên cười ha ha.
- Bất quá Tần Mệnh hình như sợ hãi, liên tiếp hơn hai mươi ngày cũng không công khai lộ diện. Hàn Ngọ Dương chờ không kịp, cũng là muốn cùng Viêm La có quan hệ tốt, cho nên hôm nay kết bạn rời đi.
Hoa Thanh Dật nâng khuôn mặt mềm mại:
- Tần Mệnh a, ta rất tò mò hắn rốt cuộc có bộ dáng như thế nào. Nghe nói là một kẻ xấu giết người không chớp mắt, từ nhỏ chịu khổ ải, tâm lý vặn vẹo, sự kiện Lôi Đình cổ thành hôm đó hắn sai sử tượng đá giết Ưng Vương, tông chủ Thiên Thủy Tông, còn tàn sát hơn năm ngàn người vô tội.
Bàn tay của Yêu Nhi ở dưới gầm bàn xoay quanh eo Tần Mệnh, cười nói:
- Ta cũng nghe nói, rất xấu rất xấu, còn đặc biệt háo sắc. Thanh Vân tông có tam đại mỹ nữ, bị hắn khi dễ hai người.
- Thật sao? Còn có chuyện này?
Hoa Thanh Dật lập tức lộ ra biểu tình phẫn hận, mím môi hừ một tiếng:
- Ông trời không có mắt, vậy mà ác nhân được đắc đạo.
- Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm hắn, nhìn hắn đến hoàng thành rồi thì sẽ làm sao.
Yêu Nhi cố ý hé miệng, phối hợp với sự phẫn nộ của tiểu nha đầu.
Lại bắt nạt nữ tử? Ấn tượng của Hoa Thanh Dật đối với Tần Mệnh thẳng tắp giảm xuống:
- Ca, đến lúc đó cho hắn hai chùy, giết chết uy phong của hắn, thật đúng là cho rằng mình là một nhân vật.
Tần Mệnh không nói gì, chỉ có thể cùng nhếch miệng cười gượng.
Hoa Đại Chuy nói:
- Chỉ sợ bên trong Thập đại nhân kiệt chỉ sợ đã có Huyền Võ Lục Trọng Thiên rồi, lần này Huyễn Linh Pháp Thiên mạnh mẽ khống chế phong ấn, khống chế bình chướng dưới Lục Trọng Thiên, chính là chuẩn bị cho bọn họ. Nếu Tần Mệnh chỉ là tam trọng thiên, đến nơi đó chỉ là tự lấy nhục. Không cần thập kiệt ra tay, những người khác có thể để cho hắn lĩnh giáo Trung Ương Vực địa cường thịnh.
- Trong thập đại nhân kiệt sẽ có Lục Trọng Thiên?
Hoa Thanh Dật kinh ngạc chợt lóe đôi mắt to.
- Mấy tên biến thái xếp hạng hàng đầu kia, thật sự rất có khả năng.
Tôn Thái Nguyên tất cung tất kính bồi một lát, cáo tội rời đi, gọi thị vệ bên ngoài toàn bộ rút lui. Thế nhưng, không đi được bao xa, hắn quay đầu lại nhìn quán rượu, đáy mắt thoáng hiện lên tia ngoan độc, nhổ nước bọt:
- Chết tiệt, Hoa gia rất giỏi a, lão tử khom lưng với ngươi ngươi còn không nhận. Người đâu!!
- Đại công tử!
Bọn thị vệ đều tiến lại gần.
- Dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho Viêm La cùng Hàn Ngọ Dương, nói Hoa Đại Chuy vào thành, biết bọn họ đã đi rồi, ở trong quán rượu kêu gào trắng trợn tính toán bọn họ chạy nhanh, bằng không đánh gãy chân bọn họ.
- A?
- A cái gì a, đưa qua nguyên văn cho ta. Còn có, nói Hoa Đại Chuy cũng là Huyền Võ Tứ Trọng Thiên.
Tôn Thái Nguyên hừ lạnh, để cho ngươi cuồng, lão tử tìm cho ngươi càng cuồng, xem ai cuồng hơn ai!
- Ngươi từng có liên quan đến Viêm La?
Tần Mệnh nhấp một ngụm rượu mạnh, nhìn đám người náo nhiệt bên ngoài. Mọi người đã biết trong quán rượu ngồi là nhị thiếu gia Hoa gia, mang theo tò mò nhìn vào bên trong, càng tụ tập càng nhiều, còn có người mượn ngụy trang uống rượu đi vào quán rượu trộm ngắm. Tần Mệnh vốn chỉ là tùy ý liếc mắt một cái, nhưng mà... Ngay khi ánh mắt hắn đảo qua đám người, lại đột nhiên bị đặt ở trên người một nữ tử.
Một nữ tử đẹp đến mơ mộng, đặc biệt nổi bật trong đám đông.
Tần Mệnh đầu ong ong, đồng tử ngưng co lại, kinh ngạc, hoảng hốt, hoài nghi, kích động, các loại cảm xúc phức tạp tuôn ra.
- Viêm gia cùng Hoa gia chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, tranh giành ám đấu là chuyện thường ngày, hôm nay Hoa gia giết mấy người Viêm gia, ngày mai Viêm gia giết chết mấy người Hoa gia. Đại ca ta thiên phú so với ta mạnh hơn, rất có hy vọng xếp vào thập kiệt hoàng triều, kết quả… Chết bên ngoài. Thoạt nhìn là ngoài ý muốn, nhưng nhất định là Viêm gia làm.
Hoa Đại Chuy ngửa đầu rót rượu mạnh, nói rất thoải mái, ánh mắt lại nổi lên lãnh ý thấu xương.
Thần sắc Hoa Thanh Dật thoáng ảm đạm, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Chuyện đã qua rất nhiều năm, nhưng nhị ca vẫn treo ở trong lòng.
- Viêm La và ngươi này ai mạnh hơn?
Yêu Nhi cố ý kích thích.
- Năm đó luận võ, ta so với hắn hơi yếu một phần, nhưng hiện tại mà nói, hừ...
Tần Mệnh hoàn toàn không nghe thấy lời bọn họ nói, ánh mắt ngưng co lại, gắt gao nhìn chằm chằm đám người chật chội.
Một thiếu nữ mặc áo choàng màu đen, toàn thân bọc chặt, chỉ lộ ra dung nhan xinh đẹp, da trắng nõn nà, mắt như nước mùa thu, đẹp nghiêng nước nghiên thành, làm cho người ta nhìn qua khó quên. Nhưng Tần Mệnh nhìn thấy không phải là vẻ đẹp của nàng, mà là quen thuộc.
Trong nháy mắt, hắn hoảng hốt nhớ tới nhà kho của Thanh Vân tông, nhớ lại đêm lạnh lẽo kia.
Đó là nàng?!
Sâu trong đám người, nữ tử nhẹ nhàng hạ áo choàng xuống, che hai má, xoay người biến mất không thấy.
Phải, là nàng! Tần Mệnh ném chén rượu xuống, trèo qua cửa sổ xông ra ngoài.
Hoa Đại Chuy, Hoa Thanh Dật đều đồng loạt sửng sốt, làm sao vậy?
Yêu Nhi cũng kỳ quái, xảy ra chuyện gì!
Tần Mệnh trèo ra khỏi quán rượu, trực tiếp giẫm lên bả vai đám người lao ra hơn trăm mét, dẫn tới chửi rủa.
Hô!
Nữ tử quấn áo choàng, rẽ vào ngõ hẻm cách đó không xa, nhưng chờ Tần Mệnh đuổi theo, trong ngõ hẹp ngay cả bóng người cũng không có. Hắn xông lên nóc nhà bên cạnh, trèo lên nóc tửu lâu gần đó, lại nhào xuống con hẻm kế bên, liên tục tìm thật lâu, nhưng không nhìn thấy bóng dáng nữ tử, giống như trống rỗng biến mất.
- Thay ta điều tra xem nàng đi đâu.
Tần Mệnh mệnh móc Tiểu Quy ra, kết quả tiểu tử kia căn bản không phản ứng.
- Gọi ta là gì?
Con rùa nhỏ hà hơi.
- Tiểu tổ tông vẫn anh tuấn thần võ hùng phong như trước, giúp ta điều tra, người nọ đối với ta rất quan trọng.