Tiểu Quy lại hào khí:
- Tra rồi, không tra được.
Tần Mệnh nghẹn không nói nên lời, tiểu vương bát này quá không đáng tin cậy.
- Ngươi đang tìm ai? Yêu Nhi đi theo đến con hẻm này, chưa từng thấy Tần Mệnh kích động như vậy.
- Một người quen đã lâu không gặp.
Tần Mệnh cau mày, trong lòng tràn đầy nghi vấn, vì sao nàng lại ở chỗ này? Nếu là nàng, vì sao phải tránh đi? Ta đeo mặt nạ, làm sao nàng nhận ra được?
Yêu Nhi kỳ quái nhìn hắn, lại không hỏi quá nhiều.
- Chúng ta là tự mình đi, hay là đi cùng Hoa gia?
Tần Mệnh ngưng mi thật lâu, thở ra một hơi, thoáng thu thập cảm xúc:
- Cùng nhau đi, trước tiên dùng thân phận giả này trà trộn vào hoàng thành, làm rõ cảnh giới của những tân binh này.
- Bọn họ lớn tuổi, cảnh giới cao hơn chúng ta một chút cũng là chuyện hiển nhiên.
- Vào Huyễn Linh Pháp Thiên, người khác cũng sẽ không bởi vì tuổi ngươi mà lưu tình với ngươi.
Chờ đến khi bọn họ trở lại quán rượu, nơi đó đã chật kín người, tất cả bàn trong quán đều ngồi đầy, đều lặng lẽ đánh giá nhân vật trong truyền thuyết Hoa Đại Chuy, thấp giọng nghị luận sôi nổi, lại không dám quá lớn tiếng, sợ chọc giận vị gia này.
- Không có việc gì chứ?
Hoa Đại Chuy tự mình uống rượu, một vò đầy đã bị chính hắn tiêu diệt hơn phân nửa, nhưng không có nửa điểm say rượu.
- Không có gì, một chút ngoài ý muốn. Chúng ta xuất phát bây giờ?
- Chờ một chút đi, xem ra hôm nay không đi được.
Hoa Đại Chuy búng tay gọi chủ quán lại lên rượu.
- Đổi lại ta là Tôn Thái Nguyên, nhất định sẽ phái người thông tri Viêm La cùng Hàn Ngọ Dương.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi ngồi xuống:
- Ngươi muốn ở chỗ này khiêu chiến Viêm La?
- Hắn dám đến, ta liền dám chiến! Nếu như có thể trước khi trở về hoàng thành liền đánh bại hắn, không thể tốt hơn, ta xem hắn làm sao có mặt mũi trở về hoàng thành! Chủ đề đầu tiên của phong vân hoàng thành, thuộc về Hoa Đại Chuy ta!
Hoa Đại Chuy rất chờ mong Viêm La có thể trở về, vào hoàng thành đánh hắn, và trước khi tiến vào hoàng thành đánh bại hắn, hoàn toàn không phải là một ý nghĩa.
Hoa Thanh Dật vui đùa với đũa gỗ:
- Viêm La cũng sẽ có cùng ý nghĩ như huynh, hắn sẽ trở về.
Quả nhiên, không bao lâu sau, đường phố bên ngoài truyền đến từng trận tê minh, tám con Lôi Giác Dực Mã trân quý từ trên trời giáng xuống, nhấc lên cuồng phong, thổi lên cát bụi đường phố, rơi vào bên ngoài quán rượu.
- Đại Chuy huynh, nghe nói ngươi cũng trở về? Chúng ta thật sự là hữu duyên a, đều tới Giáp Mã thành này.
Một tiếng cười nhẹ nhàng bay vào quán rượu.
Đường phố bên ngoài quán rượu nhanh chóng trống rỗng, đám người hoảng loạn cách xa hàng trăm mét.
Tám con Lôi Giác Dực Mã toàn thân trắng như tuyết, thu liễm cánh chim thật dày, ở ngoài cửa hàng cào móng vuốt, phát r tiếng phì phì trong mũi.
Lôi Giác Dực phía trước nhất, một thiếu niên gầy gò âm nhu ngồi ngay ngắn, nhếch khóe miệng như cười mà không phải cười, bộ dáng rất bình thường, nhưng đáy mắt ngẫu nhiên hiện lên vẻ hung ác nham hiểm cùng lãnh mang, làm cho người ta rất không thoải mái.
Trung Ương Vực địa, một trong mười tám yêu nghiệt, Viêm La!
Ngồi bên trái hắn một công tử mặc y phục trắng vô cùng anh tuấn, bộ dáng tuấn mỹ cùng dáng người thẳng tắp đủ để làm cho các nữ hài tử mê ngốc điên cuồng, nhưng hắn hết lần này tới lần khác có loại lạnh lùng bẩm sinh, ánh mắt thâm thúy làm cho người ta có loại cảm giác áp bách khó hiểu. Hắn là tiểu Vương gia của Mãng Vương phủ, Hàn Ngọ Dương! Một nhân vật nguy hiểm năm năm trước đã được Ưng Vương khâm định là người thừa kế Vương phủ tương lai, cho nên con nối dõi của các Vương phủ khác đều được xưng là công tử, chỉ có hắn được xưng là tiểu Vương gia.
Những người khác trên Lôi Giác Mã Dực đều là thị vệ của Ưng Vương phủ, phụ trách thủ hộ hành động hoàng thành của Hàn Ngọ Dương. Trong đó có một nam tử đầu trọc, trên vai khiêng một cái quan tài hai thước, còn cố ý bôi lên phấn đá, trắng trợn, lại dùng bút mực nặng nề viết mấy chữ —— quan tài Tần Mệnh!
- Muốn xảy ra chuyện gì? Làm sao ta lại cảm thấy đám người mới đến này không có ý tốt a.
- Viêm gia cùng Hoa gia là kẻ thù truyền kiếp, quan hệ giữa Hoa Đại Chuy và Viêm La càng bết bát hơn, nghe nói Hoa Đại Chuy có rất nhiều lần tuyên bố muốn giết hắn!
- Hoa Đại Chuy, Viêm La, Hàn Ngọ Dương, Giáp Mã thành chúng ta rất ít khi náo nhiệt như vậy.
- Không đợi Hàn Ngọ Dương ngược đãi Tần Mệnh, chờ đến khiêu chiến của Viêm La và Hoa Đại Chuy, hắc hắc, có người nhìn.
- Người trong thành đâu? Tại sao không đi ra ngoài để điều chỉnh?
- Điều cái rắm! Họ đi ra duy trì ai? Hướng về phía này lại đắc tội bên kia.
Đám người nghị luận sôi nổi, đều có loại kích động nho nhỏ. Huyễn Linh Pháp Thiên còn chưa chính thức bắt đầu, chẳng lẽ trước tiên muốn diễn một hồi hội võ đặc sắc?
Hoa Đại Chuy khiêng cây búa nặng của hắn đi ra khỏi quán rượu, sắc mặt không tốt, hắn không cần ngụy trang nội tâm của mình, càng khinh thường ngụy trang:
- Hai năm không gặp, ngươi lại vẫn còn sống, ông trời cũng có lúc ngủ gật.
- Ha ha, ngươi cũng không chết, ta làm sao nỡ để lại mình ngươi cô đơn ở trên đời? Thế nào cũng phải chôn ngươi trước.
Viêm La âm dương quái khí cười ra tiếng, ánh mắt vòng qua Hoa Đại Chuy, rơi vào trên người Hoa Thanh Dật:
- Ôi, đây không phải là Hoa muội muội sao? Dáng dấp càng ngày càng tuấn tú, dáng người phát triển không tệ a, ngực nhỏ căng phồng, là thật sao? Thế nào, hai năm trước ta đã cầu hôn ngươi, nhớ không? Nếu không tối nay chúng ta sẽ động phòng trước?
Viêm La nói một câu hết sức càng quấy, làm cho đám người trên đường phố hít thở khí lạnh, tiếp theo lại phấn khởi, ha ha, xem ra hôm nay thật sự muốn đến một trận quyết đấu đặc sắc?! Quán rượu hai bên đường tụ tập đông người, còn có người trèo lên nóc nhà.