Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 364 - Chương 364 - Cuồng Chiến (1)

Chương 364 - Cuồng chiến (1)
Chương 364 - Cuồng chiến (1)

Bọn họ thuần túy xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, sắc mặt Hoa Đại Chuy lại âm trầm dọa người.

- Ngươi dám phun cho ta một lần nữa?

Viêm La cưỡi Lôi Giác Dực Mã, từ trên cao nhìn xuống bọn họ:

- Đùa một chút thôi, chúng ta đều là bằng hữu cũ, không đến mức tức giận. Hơn nữa chỉ là tính tình thối nát này, ai dám cưới muội muội ngươi, cũng chỉ có Viêm La ta có lòng từ bi, đừng không biết tốt xấu.

Hoa Thanh Dật thẹn quá hóa giận:

- Viêm La, cũng không soi gương lại nhìn xem mình có đức hạnh gì. Nếu không phải ngươi mạng tốt sinh ra ở Viêm gia, ngươi tính là cái gì.

- Ha ha, nếu không phải Hoa Thanh Dật ngươi mệnh tốt sinh ra ở Hoa gia, nói không chừng ngươi bị ai đó giấu đi làm tiểu thiếp, cũng có thể là... Vào hoa lâu rồi, ha ha.

- Đồ hỗn trướng!

Hoa Đại Chuy giận tím mặt, luân lấy trọng chùy muốn giết tới.

Ánh mắt Viêm La hơi ngưng tụ, chỉ chờ ngươi tức giận không khống chế được, hắn liền nắm chặt tay phải, một cỗ hỏa diễm màu đỏ như máu cọ lên cánh tay, xác thực mà nói, đó không phải là hỏa diễm thuần túy, đó là... Dung nham! Nhiệt độ cao nóng, làm cho không gian xung quanh phải bị bóp méo.

Đùng!

Tần Mệnh đột nhiên nắm lấy cánh tay Hoa Đại Chuy, vững vàng dừng lại giữa không trung.

- Ngươi buông tay!

Hoa Đại Chuy giận dữ nhìn Tần Mệnh, trọng chùy thiếu chút nữa nện về phía Tần Mệnh, nhưng cánh tay lại bị hắn gắt gao giữ ở nơi đó không thể động đậy.

- Bình tĩnh! Hắn ta cố tình chọc giận ngươi.

Tần Mệnh nắm chặt cánh tay hắn, từng chút từng chút từ giữa không trung kéo xuống, ánh mắt lại nhìn chằm chằm quan tài trên người nam tử đầu trọc, ha ha, ta còn chưa tìm các ngươi gây phiền toái, các ngươi đã đến chọc ta.

Ánh mắt Viêm La hơi lạnh, tên này là ai? Phá hỏng chuyện tốt của lão tử.

Hàn Ngọ Dương cũng liếc mắt nhìn nam tử bộ dáng bình thường bên cạnh Hoa Đại Chuy, ánh mắt lưu ý đến tay hắn, thế nhưng lại thật sâu giữ lấy cánh tay tráng kiện của Hoa Đại Chuy, hơn nữa vừa rồi đối mặt với lực lượng Hoa Đại Chuy đột nhiên nổi lên, hắn thế nhưng có thể mạnh mẽ giữ chặt, chính mình lại không chút động đậy?!

Tần Mệnh đè tử kim trọng chùy của Hoa Đại Chuy xuống, bản thân đi tới ngoài tửu điếm, hướng về Tiểu vương gia Hàn Ngọ Dương ôm quyền:

- Nghe qua đại danh Tiểu vương gia, hôm nay rốt cục cũng gặp mặt. Ta là Lục Nghiêu, không biết có cơ hội có thể hướng Tiểu vương gia lãnh giáo hai chiêu hay không ?

Hàn Ngọ Dương cao cứ trên lưng Lôi Giác Dực Mã, buông thỏng tầm mắt nhìn hắn.

- Tông môn nào?

- Sư phụ là một tán tu.

Hàn Ngọ Dương không nói thêm gì nữa, cũng không để ý tới, không có hứng thú.

Người như vậy còn không có tư cách làm đối thủ của hắn.

Hắn đường đường Tiểu vương gia Ưng Vương phủ, người muốn khiêu chiến hắn nhiều lắm, tùy tiện đi ra một người hắn liền phải tiếp chiến sao? Chuyện cười!

Tần Mệnh ôm quyền tại ngoài tửu điếm đứng một lát, thấy Hàn Ngọ Dương nhìn đều lười phải nhìn, cũng không giận, nhè nhẹ cười cười, chuyển hướng về phía nam tử đầu trọc bên cạnh hắn:

- Chẳng lẽ, Tiểu vương gia là lo lắng trước khi tiến vào hoàng thành xấu mặt? Ta có đủ tư cách hay không, để cho thị vệ của ngươi thử xem.

Hoa Đại Chuy xoa xoa cánh tay bị Tần Mệnh vặn đến bầm tím, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn là thay hắn nói câu:

- Đây là bằng hữu tốt của ta, các ngươi còn thật chưa chắc là đối thủ của hắn.

Viêm La cho Hàn Ngọ Dương ánh mắt, phái người thử xem tiểu tử này có tài nghệ gì. Hoa Đại Chuy tâm cao khí ngạo, rất ít kết giao bạn bè, lần này xem bộ dáng là muốn dẫn về hoàng thành sao?

- Tiểu vương gia, ta đến a!

Nam tử đầu trọc ảm đạm để quan tài xuống, hướng Hàn Ngọ Dương hành lễ, thả người nhảy xuống Lôi Giác Dực Mã, toàn thân hắn quấn quanh lấy xiềng xích đen trầm, giờ khắc này toàn bộ như là những con rắn đen sống lại, tự động rời khỏi cơ thể, bơi lội trên thân thể cường tráng, rầm rầm giòn vang, thoạt nhìn vô cùng tà ý:

- Ưng Vương phủ, Vương Trung!

Tần Mệnh đột nhiên bạo lên, cũng không đáp lời, gọn gàng mà linh hoạt, chạy giết Vương Trung, vung nắm đấm trực diện mãnh kích, cương khí gào thét, vậy mà phát ra tiếng sấm sét ầm ầm vang dội.

- Đây là võ pháp của ngươi, muốn dùng nắm đấm đối kháng?

Vương Trung cười lạnh, tay phải mạnh mẽ vung lên, xiềng xích rầm rầm sôi trào, như là mấy chục con rắn đen, kịch liệt tập kích, xiềng xích lại vừa đen vừa trầm, mãnh liệt dâng trào lên hắc khí, cùng lúc đó, số lượng xiềng xích toàn thân hắn lại gia tăng gấp bội, giống như trống rỗng xuất hiện, càng ngày càng nhiều, bắn lên cuồn cuộn, như là nước lũ màu đen bắt đầu khởi động trên toàn thân.

Một cỗ khí tức hung ác cuộn sạch đường đi.

Đám người hai bên đường dồn dập lui ra phía sau, ngay cả Lôi Giác Dực Mã cũng bất an hí hót.

Bọn thị vệ vương phủ trên lưng Lôi Giác Dực Mã đều dắt khóe miệng hô cười, gia hỏa không biết tự lượng sức mình.

Đối mặt với mấy chục sợi xiềng xích màu đen đập vào mặt, Tần Mệnh lại không có chút ý tứ tránh né nào, trong chốc lát liền giết đến, vung mạnh quyền trọng kích, không hề xinh đẹp, chính là một quyền như vậy.

Mọi người kinh hô, giống như nhìn thấy tình cảnh hắn bị xiềng xích bầy nứt vỡ cánh tay.

Nhưng mà...

Bành!

Đám xiềng xích bạo kích như là đột nhiên đâm vào trên tấm thép nặng nề, nháy mắt nứt vỡ, vung ra tứ tán, một kích này lập tức tán loạn.

Sắc mặt Vương Trung liên tục thay đổi, quyết đoán lui về phía sau, nhưng Tần Mệnh như chớp theo vào, quay cuồng trên không, chuyển hướng ba trăm mười sáu độ, đùi phải như là trường tiên như quét ngang ra, cùng với trận trận gió lớn cuộn trào mãnh liệt, rầm rầm nổ lớn, chính là đẩy lui xiềng xích xung quanh Vương Trung, bởi vì thế trùng kích quá mạnh, y phục tại chân Tần Mệnh đều nghiền nát tán rơi.

Bình Luận (0)
Comment