Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 365 - Chương 365 - Cuồng Chiến (2)

Chương 365 - Cuồng chiến (2)
Chương 365 - Cuồng chiến (2)

Bành!

Tần Mệnh quét ngang cái chân rắn rắn chắc chắc quất vào trên người của hắn.

Vương Trung theo đó bay ra đi, vọt tới bên cạnh quán rượu.

Hàn Ngọ Dương hơi nhíu mày, vô cùng không vừa lòng với biểu hiện của Vương Trung.

Đáng giận!

Vương Trung thẹn quá hoá giận, lão tử còn không có chính thức ra tay, liền bị đương chúng nhục nhã rồi. Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Nhưng mà...

Bùm một tiếng giòn vang, đường đi như là đọng lại.

Tần Mệnh vậy mà đuổi theo Vương Trung đang bay đi, hai tay như là kìm sắt chế trụ mắt cá chân tráng kiện của hắn.

Vương Trung sững sờ, nắm chân của ta? Đầu ngươi có bệnh? Đây không phải đưa tới cửa đến muốn chết sao? Hắn phản ứng cực nhanh, xiềng xích toàn thân toàn bộ thoát khỏi, nhanh chóng trùng kích, hướng về mắt cá chân đua nhau xông bắn ra, giống như là con sóng màu đen, muốn bao phủ Tần Mệnh, đụng văng ra.

Nhưng một giây sau, toàn trường kinh hô, tất cả mọi người cũng mở miệng. Tần Mệnh tại lúc Vương Trung phản kích, đồng thời toàn thân phát lực, nắm chặt mắt cá chân hắn hung hăng vung mạnh, đánh xuống mặt đất.

Ầm ầm!

Liền người mang xiềng xích đều cứng rắn nện ở trên phiến đá mặt đất, cả con đường đều run rẩy nhiều lần, đá vụn tung tóe, cái này vẫn chưa xong, Tần Mệnh gắt gao kéo ở mắt cá chân hắn, lần nữa vung đánh, trái trái phải, phải phải trái trái, bành bành bành, như là một cái bao tải loạn đánh trên mặt đất.

- A a a! Ngươi... A... Dừng tay! Buông ra! Ta làm... Ngươi... A...

Vương Trung gầm thét kêu thảm thiết, kết quả trong lúc liên tục nhanh chóng tung bay cùng va chạm, thanh âm đứt quãng, phải gọi là thảm.

Mọi người một hồi mê muội, mãnh liệt! Lần đầu tiên gặp luận bàn như vậy, đây quả thực không có nể mặt vị đại ca này a.

Hoa Thanh Dật giật mình che miệng, biết rõ Lục Nghiêu có chút khuynh hướng bạo lực, đó đều là thời điểm cùng linh yêu va chạm, nhưng lần này lại là người sống sờ sờ a.

- Hắc... Còn có thể đánh như vậy?

Hoa Đại Chuy vui vẻ, thoải mái!!

Tần Mệnh một hơi rất mãnh liệt vòng hắn ba mươi ba lần, cho đến khi mặt đất rách mướp, cho đến khi máu tươi bắn tung tóe, cho đến khi toàn bộ xiềng xích tán loạn, Tần Mệnh kêu rên một tiếng, lại quay tròn trên không, vung về phía Hàn Ngọ Dương.

Một người thị vệ từ trên Lôi Giác Dực Mã bay lên không, một tay kéo lấy Vương Trung, quay cuồng lấy trở xuống trên lưng ngựa.

Vương Trung nửa chết nửa sống rũ cụp lấy, đầu rơi máu chảy, y phục rách nát. Bọn hắn rất kinh ngạc, cách Linh lực thuẫn cùng xiềng xích đều có thể bị ném thành như vậy? Không nên a! Nhất là chỗ mắt cá chân, lại bị hắn tính toán vặn vẹo rồi, hiển nhiên là xương cốt đều nát.

Toàn bộ mọi người Vương phủ nổi giận, đây là có thù sao?!

Thời điểm này, hai bên đường đi vang lên trận trận kinh hô.

Tần Mệnh vậy mà lần nữa lao đến, thẳng đến phía trước Hàn Ngọ Dương!

- Tiểu tử muốn chết!

Bọn thị vệ giận dữ, dồn dập muốn giáo huấn hắn.

- Tiểu vương gia, ta đủ tư cách không?

Tần Mệnh đang chạy như điên giẫm bước bay lên không, thẳng lên năm mét giữa không trung, dẫn tới ánh mắt toàn trường nâng cao. Giờ khắc này, toàn thân hắn kích thích dày đặc sấm sét, kịch liệt giòn vang, phát đỏ tán loạn, hắn quay cuồng lấy phóng tới phía Hàn Ngọ Dương.

- Không biết sống chết!

Hàn Ngọ Dương một chưởng đẩy hướng không trung, năm ngón tay mở lớn, lòng bàn tay xuất ra nhiều cường quang kinh người. Mái tóc dài cùng y phục của hắn không gió mà bay, khí thế kéo lên, ngay cả mi tâm đều xuất hiện đường vân thần bí. Oanh một tiếng nổ, lòng bàn tay Hàn Ngọ Dương bạo phát lên cường quang ngút trời, mênh mông cuồn cuộn, cuộn trào mãnh liệt, trong chốc lát chìm ngập Tần Mệnh.

Quang triều giống như kiêu dương, chiếu sáng lấy đường đi, rất nhiều người đều mở mắt không ra. Chúng không phải ánh sáng bình thường, mà là vô số xung điện, mấy ngàn vạn tia, hội tụ thành thủy triều, mỗi một tia xung điện đều có lực lượng cường hoành đâm thủng mọi thứ, số lượng bực này hội tụ đến cùng một chỗ, lực sát thương có thể nghĩ, cho dù là Linh lực thuẫn đều ngăn không được.

Võ pháp Địa cấp! Thương Nhật Băng Quyền!

- Bạo Vũ Cuồng Lôi!

Tần Mệnh súc thế toàn bộ sấm sét nổ tung, điện mang không sai lệch quét ngang tàn sát bừa bãi, sau khi tiến vào tứ trọng thiên thực lực đã tăng nhiều, loại võ pháp Bạo Vũ Cuồng Lôi này tính sát thương cao càng có quy mô lớn, như là một quả lôi cầu khổng lồ nổ vang ở trên không, nương theo lấy mấy chục tia lôi điện quét ngang ở bên trong, chính là đỡ trụ được quang triều của Hàn Ngọ Dương.

Ồ?

Hoa Đại Chuy kinh ngạc, lôi uy thật mạnh! Hắn không phải Thể Võ?

Ừm?

Ánh mắt Hàn Ngọ Dương khẽ biến, sau một khắc, Tần Mệnh phá mở quang triều trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của hắn, nắm tay phải kéo tròn, đổ ập xuống đánh ra hơn mười đạo quyền cương, như là sao băng xẹt qua trời cao, rậm rạp chằng chịt đả kích.

Hàn Ngọ Dương kinh nhưng không loạn, cũng lười đến phản ứng, thắng một thị vệ mà thôi, ta nói không đủ tư cách liền không đủ tư cách, hắn lạnh lùng hừ nhẹ, khống chế Lôi Giác Dực Mã vỗ cánh bay lên không.

Lôi Giác Dực Mã đã sớm bị sợ hãi, không đợi phân phó đã dựng người lao lên, hai cánh mãnh liệt chấn vỗ, cưỡng ép bay lên không, hiểm lại càng hiểm tránh được quyền cương như mọc thành phiến.

- Ngươi còn không có kết thúc? Cút ngay cho ta.

Bọn thị vệ tức giận, Tiểu vương gia cũng là người mà ngươi có thể khiêu chiến hay sao? Bọn hắn kích thích võ pháp, muốn giáo huấn Tần Mệnh đang rơi xuống đất.

- Bình thường luận võ! Ai dám nhúng tay? Còn có xấu hổ hay không rồi!

Hoa Đại Chuy lên tiếng rống to, âm động đường đi.

Tần Mệnh quay cuồng rơi xuống đất, không để ý đến bất cứ kẻ nào, nhếch miệng lên đường cong, như là liệu định Hàn Ngọ Dương sẽ né tránh. Tay phải của hắn nhanh như chớp đã chế trụ móng sau của Lôi Giác Dực Mã, lòng bàn tay đã tụ lên Tu La đao cưỡng ép xâm nhập thân thể của nó.

Bình Luận (0)
Comment