Lôi Giác Dực Mã đang muốn phản kháng, kết quả ý thức bị cưỡng ép xâm nhập, một tiếng hí hót, ý thức trời đất quay cuồng.
Tần Mệnh dùng sức nắm chặt, toàn thân phát lực, một tiếng rống to, tiếng như lôi động, quay quay Lôi Giác Dực Mã từ giữa không trung đánh tới đường đi.
Lúc này đây, Hàn Ngọ Dương rốt cuộc cũng không cách nào bảo trì phong độ, thân thể mất cân đối, theo cánh ngựa rơi xuống, suýt chút nữa đã muốn vung chó ăn bay liệng. Tuy nhiên hắn dù sao cũng thân kinh bách chiến, trong kinh loạn một chưởng đẩy lên trên lưng ngựa, cưỡng ép khống chế thân thể, quay cuồng rơi xuống mặt đất. Sắc mặt hắn không chịu nổi, vươn người đứng dậy:
- Bắt lại cho ta...
Nhưng mà...
Tần Mệnh trước mặt đã xuất hiện ở bên cạnh hắn, một tiếng cười lạnh: - Tiểu vương gia! Đủ tư cách sao? Lại không ra tay, có thể ngươi sẽ không có cơ hội rồi!
Hàn Ngọ Dương sắc mặt đại biến, nhưng không đợi hắn tránh ra, Tần Mệnh một tay kéo ở cổ của hắn, mang theo hắn cách mặt đất bay lên, hung hăng đánh tới mặt đất.
Tiếng bành bành trầm đục, cả con đường đều trở nên im lặng, rất nhiều người hai tay che miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Đừng nói bọn họ, bọn thị vệ Vương phủ đều có chút bối rối, khi nhìn thấy Lục Nghiêu bắt được vó sau của Lôi Giác Mã Dực, bọn họ kỳ thật là đang cười lạnh, đây chính là Linh Yêu! Không đưa ngươi lên trời là tốt rồi, ngươi còn muốn kéo nó lại? Ngu ngốc đến cùng cực.
Nhưng nụ cười lạnh của bọn họ còn treo ở khóe miệng, Lôi Giác Dực Mã lại bị ném mạnh ra ngoài, ngay cả một chút động tác phản kháng cũng không có, làm sao có thể?
- Lại để ngươi giả vờ! Đáng đời! Cưỡng ép giả vờ, hậu quả tự chịu.
Ánh mắt Yêu Nhi đầy sao, đánh sảng khoái! Chơi đẹp! Nàng liền thích sự cuồng bạo này của Tần Mệnh!
Yên ổn như sóng lớn, hành động như núi lở!
Hàn Ngọ Dương bị đụng trên mặt đất thiếu chút nữa muốn sặc khí, cổ họng bị bóp chặt, hắn mơ hồ đều có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn. Trong nháy mắt qua đi, ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lại, chỗ mi tâm lóe lên đường vân, y phục toàn thân mãnh liệt tung bay, một cỗ quang triều kinh người từ trong thân thể mắt thấy sắp nổ tung, ở cự ly gần như vậy, tuyệt đối có thể làm Tần Mệnh bị thương nặng.
Tần Mệnh lại tung người né tránh, lui ra ngoài trăm thước, tuy rằng có thể dùng Tu La đao đâm trọng thương linh hồn hắn, lưu lại di chứng, nhưng hiện tại còn không phải là lúc bại lộ thân phận.
- Tiểu Vương gia, ngươi khinh địch như vậy làm sao sống sót? Bình thường đều phải nhờ thị vệ canh giữ sao. Ngươi như vậy không được a, vào Huyễn Linh Pháp Thiên ai bảo vệ ngươi? Đường đường là tiểu Vương gia Ưng Vương phủ, chẳng may chết ở bên trong, thật đáng tiếc.
- Tiểu Vương gia!
Bọn thị vệ bừng tỉnh, vọt tới bên cạnh Hàn Ngọ Dương, luống cuống tay chân đỡ hắn dậy.
- Cút đi cho ta!
Hàn Ngọ Dương dùng sức hất văng bọn thị vệ ra, tóc dài lộn xộn, cổ sưng đỏ bầm tím, thật là chật vật! Nào còn có hình tượng tuấn mỹ cùng khí chất lạnh lùng vừa rồi.
- Chúng ta là tiếp tục đánh nữa, hay là để cho bọn thị vệ ngươi thay ngươi ra mặt?
Tần Mệnh châm chọc Hàn Ngọ Dương.
- Đồ hỗn trướng! Ngươi chán sống?
- Một tán tu nho nhỏ, cũng dám khiêu chiến Ưng Vương phủ, lá gan của ngươi thật lớn.
- Ngươi đây là đánh lén, còn có mặt kiêu ngạo?
Bọn thị vệ tức giận, cũng rất xấu hổ, thế nhưng lại trơ mắt nhìn tiểu Vương gia bị khi dễ trước mặt bọn họ, là bọn họ thất trách. Nếu để ưng Vương biết, tuyệt đối không tha cho bọn hắn.
- Đều câm miệng cho ta!
Hàn Ngọ Dương lạnh lùng, hung tợn nhìn chằm chằm Tần Mệnh, sát ý trong lòng bắt đầu khởi động.
Hắn đến Trung Ương Vực là muốn giáo huấn Tần Mệnh, là muốn giẫm lên đầu Tần Mệnh tuyên bố với Bắc Vực, Tần Mệnh cũng chỉ như thế, nhưng còn chưa đợi tiến vào hoàng thành lại bị một tên vô danh tiểu tốt nhục nhã? Nhục nhã vô cùng.
- Ta thấy cũng được rồi, luận bàn mà thôi, không cần phải nháo quá cứng nhắc. Chờ đến Huyễn Linh Pháp Giới, các ngươi muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đấy, không ai ngăn cản.
Hoa Đại Chuy biết mình nên ra mặt, cầm trọng chùy đi tới bên cạnh Tần Mệnh, cùng hắn giằng co với Hàn Ngọ Dương. Tiểu Vương gia danh hào này ở Bắc Vực rất dọa người, ở trước mặt hắn cũng không có phân lượng như Viêm La.
- Tránh ra!
Đường vân mi tâm Của Hàn Ngọ Dương càng ngày càng sáng, khí tức đang mãnh liệt tăng lên, y phục tóc dài mạnh mẽ tung bay, mơ hồ có ánh sáng muốn phá thể mà ra, bên trong thân thể hắn giống như là lực lượng cường hãn gì đó bị phong bế, đang theo đường vân mi tâm hoàn thiện cùng ánh sáng sáng ngời mà phá giải.
Ồ? Tần Mệnh âm thầm kinh nghi, cỗ khí tức này không đơn giản.
- Ta nói dừng lại ở đây! Ngươi nghe không hiểu?
Hoa Đại Chuy bước về phía trước hai bước, trợn mắt trừng mắt, khí thế thịnh long, trấn trụ toàn trường, hắn quăng trọng chùy chỉ chỉ thị vệ bên cạnh Hàn Ngọ Dương:
- Bên trong bọn họ có mấy Huyền Võ cảnh cao cấp chứ? Có bọn họ canh giữ, tùy thời có thể nhúng tay vào, nếu thật sự đánh nhau đối với Lục Nghiêu không công bằng.
- Bọn họ sẽ không ra tay.
- Nếu ngươi sắp chết, bọn họ không ra tay?
Hoa Đại Chuy cười nhạo, rất khinh thường những người đi tới đâu cũng mang theo hộ vệ. Ở trong lòng hắn, người ngay cả mình lưu lạc cũng không có dũng khí, mặc dù có lực lượng cảnh giới mạnh hơn chăng nữa, cũng không đáng tôn kính. Người ra ngoài chú ý phô trương, càng không đáng tôn trọng, tu luyện võ đạo là cần tôi luyện cùng khổ cực, mà không phải hưởng thụ!
Viêm La từ đầu đến cuối đều không có mở miệng, khó có được bình tĩnh.
Hắn đang híp mắt đánh giá Lục Nghiêu, thế công thoạt nhìn rất thô lỗ, cũng không có chỗ nào tinh diệu, giống như dã thú điên cuồng xông thẳng vào, nhưng cẩn thận cân nhắc, bên trong tựa hồ không đơn giản như vậy.