Chương 3606: Kẻ săn giết cùng con mồi
Chương 3606: Kẻ săn giết cùng con mồi
Ngày mười hai tháng bảy, Vạn Tuế Sơn qua lại sau đó không lâu, Hắc Long cùng toàn bộ rút khỏi Bách Luyện Thú Vực, lại một lần nữa mai danh ẩn tích, ngay cả dấu vết đều không có lưu lại. Nhưng lúc này đây, lại không có ai lại có cái tinh lực cùng dũng khí đi đuổi bắt kia.
Ngày mười lăm tháng bảy, thời điểm thảm kịch Bách Luyện truyền lại Ma vực, Ngũ Trảo Kim Long triệt để nổi giận, dẫn đầu bọn người Sát Hoàng trực tiếp giết vào Đọa Lạc ma tộc. Cùng lúc đó, Bàn Vũ Tiên Tôn bước qua lãnh địa Hắc Ma tộc, tới gần Đọa Lạc ma tộc. Cuối cùng, Đọa Lạc ma tộc dưới lực lượng uy hiếp của hai đại Tiên Võ, không thể không tạm thời mở ra lãnh địa phía bắc, thả Ngũ Trảo Kim Long cùng các chủ nhân tam vực thông hành.
Đến bước này, ác chiến Ma vực tạm thời dừng một giai đoạn. Chủ nhân tứ vực khí thế như cầu vồng một hồi chinh phạt, chẳng những không có nuốt được Dạ Ma tộc, ngược lại một lần lâm vào nguy cơ, ngay cả trận thiết kế cuối cùng hại chết Dạ Ma Thiên Tôn kia đều không thể đạt được hiệu quả xứng đáng. CÒn chiến trường Bách Luyện, tức thì thất bại thảm hại.
Rốt cuộc là người nào thắng? Không có ai có thể nói trúng!
Nhưng bầu không khí Ma Vực căng thẳng, trạng thái Bách Luyện Thú Vực mãnh liệt, ba đại hoàng tộc khác phẫn nộ, cùng với Kiếp Thiên Giáo lần nữa nhúng tay, đều biểu thị chuyện cũng không có chấm dứt, ngược lại là càng thêm chôn tai hoạ ngầm dưới chiến tranh đáng sợ.
Hơn nữa, một hồi Dạ Ma tộc công thủ chiến đấu, để cho vô số người một lần nữa nhận thức được lực lượng Dạ Ma tộc, cũng một lần nữa hiểu rõ muốn hủy diệt một hoàng tộc là khó khăn đến cỡ nào.
Nhìn Bách Luyện Thú Vực một cái, Bát Dực Thiên Long nhiều lần xuất chiến, mà không phải trốn ở Long Đảo, kết quả tổn thất thảm trọng. Nhìn Dạ Ma đảo một cái, từ lúc bắt đầu nhiều co đầu rút cổ phòng ngự, kết quả kiên trì tới cuối cùng. Đây chính là so sánh tươi sáng rõ nét lại máu chảy đầm đìa.
Chỉ là...
Rất nhiều người hoài nghi rốt cuộc là làm sao Dạ Ma đảo kiên trì được tới nay? Trong đây dường như có rất nhiều thứ đáng phải cân nhắc.
Theo Ma vực tạm thời bình tĩnh, tất cả Hoàng tộc hành quân lặng lẽ, ánh mắt khắp nơi lại một lần nữa tập trung Chiến Trường Hồng Hoang, bởi vì trong lúc bên ngoài hơn nửa tháng ngắn ngủi phát sinh kịch biến, Chiến Trường Hồng Hoang lần nữa truyền ra tin tức kinh người, cũng không ngừng dẫn phát oanh động to lớn.
…
Bạch Hổ bế quan so với đợi chờ càng thuận lợi, sau khi nuốt luyện Cự Phong Long cùng Mộc Kỳ Lân, cảnh giới liền cường thế đột phá, một đòn vọt tới Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên.
Bạch Hổ có được huyết mạch Chí Tôn, càng là Bạch Hổ nhất tộc sau vạn năm áp lực bộc phát, lực lượng huyết mạch vô cùng cường đại, càng là về sau càng bày ra mãnh liệt. Thời điểm tại thất trọng thiên cũng đã bắt đầu hiển hiện ra loại xu thế này, bây giờ đến bát trọng thiên, càng là đã phát sinh biến hóa thoát thai hoán cốt, sát khí ngập trời cùng tiếng hổ gầm điên cuồng bạo động trong u cốc, suýt chút nữa đều đem phong ấn Tần Mệnh bố trí làm cho nứt vỡ.
Bạch Hổ vốn muốn giao linh hạch cùng linh hồn Hỏa Long đi ra, để cho Tần Mệnh cùng Dương Đỉnh Phong thử một lần, nhìn xem có thể có đột phá hay không. Tuy nhiên tại Tần Mệnh yêu cầu vẫn là luyện hóa, vững chắc ở cảnh giới Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên.
Ba ngày sau, bọn hắn lặng lẽ rời khỏi u cốc bí địa ẩn thân, xông vào rừng rậm sâu xa rộng lớn. Bạch Hổ đột phá cảnh giới, đều cho Tần Mệnh cùng Dương Đỉnh Phong ăn hết một liều thuốc an thần, trong đội ngũ bọn hắn rốt cục cũng xem như có một Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên chân chính rồi, lúc nguy cơ Tần Mệnh cũng có thể tạm thời tăng lên, Dương Đỉnh Phong phối hợp Tần Lam, cũng có thể ứng phó càng nhiều thất trọng thiên.
- Cảm nhận được!
Chỗ rừng sâu, bọn người Liêu Nguyên Vũ, Tô Phỉ An gần như cùng lúc hô lớn, vẻ mặt kích động.
- Có xa lắm không?
Bách Lý Kim Ngọc cưỡi lấy Hoàng Cực Thương Sư đứng trên một ngọn núi thấp, đợi hai ngày rồi, thật sự nếu không cho chút phản ứng, nàng đều muốn hoài nghi mấy người này đến cùng có thể đi hay không.
- Đại khái có thể cảm nhận được phương hướng, khoảng cách không quá xác định.
Liêu Nguyên Vũ đưa lưng về phía Bách Lý Kim Ngọc, biểu lộ hung ác:
- Tần Mệnh, ta nhìn xem lúc này đây ngươi chạy đến chỗ nào!
- Đuổi!!
Bọn người Tô Phỉ An lập tức muốn lao ra.
- Đợi một chút!
Bách Lý Kim Ngọc không có vội vã đuổi.
- Đợi một chút? Chờ cái gì! Tần Mệnh xuất quỷ nhập thần, thật vất vả mới cảm nhận được vị trí của hắn, tranh thủ thời gian đuổi a, ngộ nhỡ mất dấu lần sau cũng không biết muốn chờ đến lúc nào.
Giọng điệu Liêu Nguyên Vũ nguội lạnh, thanh âm to rõ.
- Ngươi hô với ai đây! Sống dưới đáy biển hồi lâu, một chút giáo dưỡng cũng không có?
Nhiếp Viễn nhíu mày quát lạnh, hô to gọi nhỏ, dã man thô lỗ, như là một đám dã vật không có giáo hóa.
- Ta muốn hô thế nào liền hô thế đó, e ngại ngươi?
Liêu Nguyên Vũ uy mãnh hùng tráng, khí thế thô cuồng.
- Ha ha, được đấy a, còn dám cùng ta cuồng? Ngươi cho rằng ngươi là ai!
Liêu Nguyên Vũ đi về phía trước hai bước, đón lấy ánh mắt hung ác của Nhiếp Viễn :
- Chúng ta đã nói đấy là quan hệ hợp tác, không phải ai chủ ai bộc.
- Không có chủ tớ, cũng có tôn ti! Làm rõ ràng thân phận của các ngươi, nhìn lại thân phận mấy người trước mắt các ngươi này!
Thanh Lăng đều có chút bất mãn, cái tên thô kệch này chính xác có chút hung hăng càn quấy. Mặc dù Thất Ngục là một đám quần thể rất đặc thù, nhưng liên hợp lại mới tính toán là đỉnh cấp thực lực, so sánh với Hoàng tộc vô thượng như Kiếp Thiên Giáo cao cao tại thượng, kém quá xa. Đám người kia nhìn thấy bọn hắn chẳng những không kính cẩn lễ phép, còn lần nữa hô to gọi nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như hai bên đều là địa vị ngang vai ngang vế.
- Nếu đã như vậy, cáo từ!
Bọn người Liêu Nguyên Vũ xoay người rời đi, một cái thái độ cao ngạo tuyệt đối không thỏa hiệp.
Bách Lý Kim Ngọc thoáng lưu ý thái độ cùng ánh mắt của bọn người Liêu Nguyên Vũ, cho đến khi bọn hắn cũng không quay đầu lại xông ra mấy trăm thước, mới hô:
- Đợi một chút! Hợp tác với các ngươi chính là ta, nơi này cũng là ta định đoạt!