Chương 3607: Sáng lên nóng lên, phát nhiệt (1)
Chương 3607: Sáng lên nóng lên, phát nhiệt (1)
Nhiếp Viễn nhíu mày, nhưng vừa muốn nói cái gì, thì Bách Lý Kim Ngọc đã quét ánh mắt lăng lệ ác liệt tới rồi.
- Đừng lấy ánh mắt đó nhìn ta!
Nhiếp Viễn cắn răng, mỗi lần tại trước mặt Bách Lý Kim Ngọc, luôn nhịn không được muốn nổi giận. Hắn liền không rõ, nữ tử này trước mặt hắn ở đâu ra cảm giác ưu việt? Thỉnh thoảng miệt thị hắn.
- Ngu xuẩn!
Bách Lý Kim Ngọc lạnh lùng khẽ hừ, cưỡi lấy Hoàng Cực Thương Sư đi về hướng bọn người Liêu Nguyên Vũ. Nếu đã không có năng lực thuần phục, thì phải hợp tác thật tốt, tối thiểu làm tốt quan hệ. Tần Mệnh dễ bắt đấy như vậy sao? Làm không tốt liền bị hố cho thương tích đầy mình! Nàng cần mấy người Thất Ngục này phối hợp, nhất là hai Thiên Võ cao giai Liêu Nguyên Vũ cùng Tô Phỉ An này.
Muốn người ta phối hợp, phải tôn trọng bọn hắn, ưu đãi bọn hắn, nếu không thời khắc mấu chốt kéo ngươi cái chân sau, rất có thể ngươi liền chết ở trong tay cái tên điên Tần Mệnh kia rồi.
- Còn có lời gì muốn nói?
Liêu Nguyên Vũ không quay đầu, nhắm lại mắt, cố gắng bình tĩnh. Mục tiêu của bọn hắn vốn là Bát Hoang Thú Vực, không nghĩ tới lại đụng phải cùng Bách Lý Kim Ngọc, đây chính là giáo chủ tương lai đệ nhất đại giáo Nhân tộc, hơn nữa tạm thời còn không có xung đột cùng Tần Mệnh. Nếu như bọn hắn hố Bách Lý Kim Ngọc, sau này... vận mệnh Thất Ngục sẽ phải thật sự cột vào trên người Tần Mệnh rồi. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì lên.
Hoàng Cực Thương Sư uy nghiêm lại bá đạo, tóc mai trầm trọng, uy phong lẫm liệt, móng vuốt tráng kiện cứng cỏi đạp lên lá khô đầy đất, đi về hướng bọn hắn, trong tiếng thở dốc thô cuồng dường như mang theo vài phần khí tức sát phạt. Bách Lý Kim Ngọc như là một thiên nữ cao quý, ngồi ở trên tấm lưng dày rộng của nó, uy nghi phi phàm:
- Các ngươi nên rất rõ ràng thực lực Tần Mệnh, muốn đuổi theo hắn, khó, muốn giết chết hắn, càng khó! Nếu đã muốn chúng ta hợp tác, thì nhất định phải nói, phối hợp, còn phải đồng tâm hiệp lực.
- Chúng ta rất rõ ràng Tần Mệnh nguy hiểm, nhưng cũng liền sợ trong lòng các ngươi ôm lấy cái cỗ ngạo khí kia.
- Ngươi yên tâm, không có ai khinh thị Tần Mệnh. Các ngươi thật có thể cảm nhận được vị trí của Tần Mệnh, chúng ta liền có thể chân thành hợp tác.
- Không có chủ tớ?
- Không có!
- Không có tôn ti?
- Không có.
- Nếu như các ngươi có thể nói được làm được, đến lúc đó chúng ta nhất định liều xuất toàn lực, nhưng nếu như các ngươi xem thường chúng ta, hãm hại chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối không nương tay.
Tô Phỉ An lướt ánh mắt uy hiếp nhìn qua Nhiếp Viễn xa xa. Thất Ngục là không thể so với Kiếp Thiên Giáo, nhưng Thất Ngục tuyệt đối không cúi đầu với bất luận thế lực gì.
- Chỉ cần có thể bắn hạ Tần Mệnh, Thủy Nguyên châu thuộc về các ngươi, Kiếp Thiên Giáo cũng sẽ công khai chiêu cáo thiên hạ, tán thành quyền sở hữu của các ngươi đối với Thủy Nguyên châu.
Bách Lý Kim Ngọc tin tưởng một viên Thủy Nguyên châu đủ để ôm lấy bọn người Liêu Nguyên Vũ dốc sức liều mạng.
- Một lời đã định!
- Bách Lý Kim Ngọc ta nói lời giữ lời. Nếu như đuổi theo Tần Mệnh, chỉ cần các ngươi đem hết toàn lực cuốn lấy Dương Đỉnh Phong, nếu có năng lực liền giết, có ngoài ý muốn cũng phải gắt gao ngăn chặn hắn.
- Chúng ta thu thập Bạch Hổ!
Nhiếp Viễn đi tới, thực lực của hắn phối hợp với Thanh Lăng, tuyệt đối có thể vây khốn Bạch Hổ, giết cũng có thể. Gia hỏa nguy hiểm Tần Mệnh kia liền giao cho Bách Lý Kim Ngọc cùng Hoàng Cực Thương Sư.
- Tần Mệnh giao cho ta.
Bách Lý Kim Ngọc ôm lấy bản thân.
- Ngộ nhỡ... Ngộ nhỡ Tần Mệnh đột phá thì sao?
Liêu Nguyên Vũ nhắc nhở.
- Đột phá bát trọng thiên không có đơn giản như vậy.
- Ngộ nhỡ đây?
- Tần Mệnh mới tấn bát trọng thiên, ta cùng Hoàng Cực Thương Sư vẫn có thể áp chế.
Bách Lý Kim Ngọc giương cao khóe miệng, khuôn mặt xinh đẹp nhiều thêm vài phần yêu mị. Nàng chính là siêu cấp thiên kiêu Nhân tộc, lại có Thánh Thú Hoàng Cực Thương Sư trấn giáo phối hợp, trảm Tần Mệnh không áp lực. Dù cho thật có cái gì ngoài ý muốn, nàng còn có một đòn sát thủ.
- Việc này không nên chậm trễ! Chúng ta mau đuổi theo!
- Liêu Nguyên Vũ, chiến trường các ngươi kia là mấu chốt, nếu như các ngươi có thể kịp thời giết Dương Đỉnh Phong, liền có thể trùng kích chiến trường khác, mau chóng chấm dứt trận hành động này, phòng ngừa càng nhiều ngoài ý muốn.
- Hiểu! Không nên coi thường thực lực Thất Ngục chúng ta!
Liêu Nguyên Vũ lập tức lao ra.
Ở ngoài ngàn dặm, Tần Mệnh đứng trên tán cây một gốc cây cổ thụ nghìn năm, yên lặng vuốt vuốt Thủy Nguyên châu, ngóng nhìn phương xa.
- Là người của Thất Ngục đang triệu hoán?
Dương Đỉnh Phong vác lấy Phong Thiên Tà Long Trụ, thần uy lẫm liệt, tóc bạc trắng bay múa, bá đạo phóng đãng.
- Không biết bọn hắn câu được con cá gì.
Tần Mệnh nhiều lần cảm thụ, cơ bản có thể xác định vị trí.
- Vẫn phải là đề phòng bọn hắn. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Dương Đỉnh Phong nhìn hoàn cảnh núi rừng xung quanh, đến tìm nơi thích hợp làm bẫy.
- Trước kiểm tra xung quanh có đội ngũ Hoàng tộc hay không, lại tận lực bố trí mấy không gian thông đạo, cho dù có ngoài ý muốn, cũng có thể kịp thời dời đi.
Dương Đỉnh Phong bỗng nhiên lộ ra nụ cười âm hiểm:
- Sợ đau không?
- Cái gì?
- Ta có một ý kiến hay, mặc kệ kẻ đến chính là ai, nhất định hố bọn hắn một tay!
Dương Đỉnh Phong vung lên Phong Thiên Tà Long Trụ, chỉ chỉ cái bụng Tần Mệnh, lại làm một bộ mặt quỷ khoa trương.
Tần Mệnh nhăn mày nhìn Dương Đỉnh Phong một lát, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười.
Hai người giương lên tay, ở giữa không trung trùng trùng điệp điệp một kích:
- Cứ làm như vậy! Hố chết một người là được một người, gài bẫy một đám... là bọn hắn không may, ha ha!
…
- Phía trước! Liền ở phía trước!
Liêu Nguyên Vũ chạy như điên trong rừng rậm, áp chế khí thế cuồn cuộn trong thân thể, toàn thân sóng nước quấn quanh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Theo sát!
Đám người Tô Phỉ An bay nhảy ngang dọc, mạnh mẽ như linh vượn, lưu lại đạo đạo tàn ảnh. Trong miệng bọn hắn ngậm lấy Thái Sơ Nguyên Dịch, cảm thụ lấy vị trí Thủy Nguyên châu. Uy năng Thái Sơ Nguyên Dịch được bọn hắn kích thích dần dần bắt đầu bày ra, trong miệng như là một mảnh đại dương mênh mông đang chiếm cứ bọn hắn, năng lượng to lớn liền theo sát phía sau khiến bọn người Nhiếp Viễn đều giật mình.