Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3639 - Chương 3639: Dùng Kỳ Nhân Chi Đạo (*) (1)

Chương 3639: Dùng kỳ nhân chi đạo (*) (1) Chương 3639: Dùng kỳ nhân chi đạo (*) (1)

() Xuất phát từ câu “Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân” nghĩa là dùng phương pháp của người để trị lại người đó, gần nghĩa với câu “Gậy ông đập lưng ông”.

() Xuất phát từ câu “Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân” nghĩa là dùng phương pháp của người để trị lại người đó, gần nghĩa với câu “Gậy ông đập lưng ông”.

Hồng Điểu mở ra mỏ chim óng ánh, nhổ ra từng tia hào quang hừng hực, gào thét mà đi.

Mục tiêu không phải thú triều, mà là... Dương Đỉnh Phong!

Đây là một loại huyễn thuật lăng lệ ác liệt vô cùng chí cường, dùng tinh huyết làm dẫn, nuốt các loại khoáng thạch, ngày đêm rèn luyện đến thành. Nó dùng huyết nhục nuôi nấng, dùng linh hồn tỉnh kiếm, sắc bén không gì sánh được. Giờ phút này xuất kích, mang theo ánh lửa ngập trời, chém về phía Dương Đỉnh Phong.

- Ở đâu ra nghiệt súc, chán sống!

Dương Đỉnh Phong vung mạnh Phong Thiên Tà Long Trụ, chỉ lên trời một kích, bầu trời nháy mắt bạo động, hàng tỉ Long lực phát uy, mênh mông một mảnh.

- Bang!

Bầu trời bộc phát ra quang mang mạnh mẽ như mọc thành phiến, Huyết Kiếm màu đỏ cùng Phong Thiên Tà Long Trụ giết đến cùng một chỗ, âm vang rung động, như một mảnh sao chổi phát sinh va chạm mạnh đáng sợ nhất tại ngoài bầu trời, kinh hãi non sông, mưa lửa rơi vãi đầy trời, trong nháy mắt đốt lên mảng lớn rừng rậm.

Phong Thiên Tà Long Trụ bình yên vô sự, Dương Đỉnh Phong lại bị chấn đến lui về phía sau hai bước, biểu lộ kinh ngạc, ánh mắt ngưng trọng.

Xích Hà Huyết Kiếm gào thét mà quay về, cũng tại trước khi phóng tới Hồng Điểu, bị nó phun ra máu loãng nhuộm đỏ, trong một cái chớp mắt, Xích Hà Huyết Kiếm tăng vọt uy năng, lại lần nữa gào thét mà đi, giết hướng Dương Đỉnh Phong. Thế kiếm như lôi đình, toàn thân ánh sáng lung linh lập loè, dường như hóa thân của đầu Hỏa Điểu kia.

Dương Đỉnh Phong gào thét lao về phía trước, ngang nhiên chặn đánh, lần này toàn lực bộc phát, cùng Xích Hà Huyết Kiếm giết đến cùng một chỗ. Âm thanh loong coong âm vang, đinh tai nhức óc, như là nghìn vạn lôi triều oanh kích thượng cổ huyền thiết, chấn đến quần sơn rầm rầm, lượng lớn Linh Yêu đang chạy như điên đều miệng mũi tràn máu, thống khổ gào thét, có chút trực tiếp rải trên mặt đất lên đều không đứng dậy nổi.

Tiểu Hồng Điểu ngang trời mà đứng, mắt lạnh nhìn Dương Đỉnh Phong cùng bọn người Tần Mệnh phía dưới, đột nhiên phát ra tiếng gáy to sắc nhọn, đôi cánh nho nhỏ mở ra, là biển lửa như ngập trời trải rộng ra trọn vẹn hai ba mươi dặm, nung đỏ bầu trời, phạm vi mấy trăm dặm đều rõ ràng có thể thấy được.



Tần Mệnh cùng Bạch Hổ đang kỳ quái cái con chim nhỏ này nổi điên làm gì, trong mảnh biển lửa sôi trào kia, mãnh liệt cuộn trào đầy trời, nhanh chóng xoay tròn, phạm vi lớn từ hai ba mươi dặm lớn ngưng tụ thành một thanh chiến mâu, chỉ dài có một thước, lại run rẩy dữ dội, cường quang bắn tung toé. Hai ba mươi dặm hỏa triều, hóa thành một thước Hỏa Mâu? Lực lượng ngưng tụ như thế, nhất định ẩn chứa uy thế khủng bố!

Tần Mệnh giật mình, ngay cả hắn đều làm không được khống chế tinh diệu như vậy.

Dương Đỉnh Phong cường thế đẩy lui Xích Hà Huyết Kiếm, chiến mâu liền nổ bắn ra tới, mặc dù xinh xắn, cũng tuyệt đối khủng bố, dù là tại thời điểm tập kích, đều đang đung đưa, như là khả năng dẫn bạo bất cứ lúc nào.

Bạch Hổ lập tức gào thét, nhắc nhở Dương Đỉnh Phong.

- Không có kết thúc? Dương gia ta không phát uy, là nghĩ ta ăn chay sao?

Dương Đỉnh Phong gào thét, sóng khí toàn thân như chiến y phất phới, ngút trời bạo lên, khí thế vòng ra tràn đầy một kích, Phong Thiên Tà Long Trụ tinh chuẩn lại cuồng liệt đâm vào Hỏa Mâu.

Răng rắc! Ầm ầm!

Hỏa Mâu trong nháy mắt nứt vỡ, hỏa diễm ngưng tụ lên tiếng nổ bung, như là núi lửa cổ xưa trong nháy mắt phóng thích, vô tận hỏa diễm ngập trời lao nhanh, bay thẳng hơn vạn thước. Bên trong còn tràn ngập Long khí Phong Thiên Tà Long Trụ phóng thích, quay cuồng xoay tròn trong hỏa triều cuồn cuộn, phóng nhanh lên trời cao.

Âm triều dữ dội càng giống như là bầu trời sụp đổ, âm động hơn trăm dặm, kinh hãi lấy vô số mãnh thú, cũng đưa tới các hung thú khác chú ý, từng ánh mắt tề tụ đến hỏa trụ ngút trời, trong ánh mắt tinh sáng lập tức tách ra cường quang.

- Bò... Ò...

Hỏa Diễm Ma Ngưu đứng ở bên trong nham thạch dày đặc nóng chảy, nặng nề gầm thét, đàn trâu sau lưng tập thể gào thét, ác hỏa mênh mông cuồn cuộn, đều đem nham tương dưới chân đốt đến sôi trào.

- Ầm ầm!

Hoàng Kim Sư Tử đang nhảy giữa núi cao, trùng trùng điệp điệp đạp rạn nứt một ngọn núi lớn, ngưng mắt nhìn phương xa, khí thế cuồng liệt, uy phong lẫm liệt, cường quang màu vàng trong chốc lát cuồn cuộn bầu trời.

- Rống!

Một đầu Đại Địa Hùng Vương thuần huyết từ lòng đất lao tới, dựng người mà lên, chỉ lên trời gào thét, sóng âm dữ dội mang theo lực lượng đại địa, cuộn sạch quần sơn, rung động lắc lư mặt đất, hình thành một loại sóng âm cộng minh.

Các loại gào thét hung hãn như là đang truyền lại tin tức, khuếch tán về các nơi, nhanh chóng kinh động đến nghìn dặm mặt đất.

Xích Viêm Kim Nghê đang lùng bắt lập tức nhìn về phía phương xa:

- Tìm đến!

Xích Viêm Kim Nghê, Tử Kinh Độc Giác Thú, Thái Thản Chiến Viên, sau một lát lặng ngắt như tờ đột nhiên phát ra tiếng gào thét to lớn, dường như ngưng tụ lực lượng toàn thân, tràn ngập hồn lực cùng năng lượng, nháy mắt gào thét hình thành ba cỗ âm triều ngập trời, như là phún ra hàng tỉ tiễn vũ, vô tận lôi đình, nhanh chóng khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Chúng hạ lệnh tiến công.

- Không biết sống chết, đêm nay bắt ngươi làm thịt...

Dương Đỉnh Phong đang muốn dẫn theo Phong Thiên Tà Long Trụ giết đi qua, lại bỗng nhiên cảnh giác dừng lại. Hắn tóc bạc nhảy múa cuồng loạn, ánh mắt lăng lệ ác liệt ngưng trọng nhìn phương xa, bạo động trên quần sơn càng lúc càng lớn, nhất là vài tiếng gào thét hung hãn kia, càng làm cho hắn sinh ra bất an.
Bình Luận (0)
Comment