Tiết Bắc Vũ trong lời nói thoáng mang theo vài phần khiêu khích.
Trên đường phố mọi người nhao nhao chán ghét, vừa rồi còn kiêu ngạo, hiện tại nhìn thấy mỹ nữ liền bộ dáng này? Thế nhưng kiêng kỵ địa vị cùng thân phận Tiết gia hắn, không có ai dám nói cái gì, từ bên ngoài bắt đầu lục tục tản ra.
- Chúng ta đi!
Tử Mạch lôi kéo bọn người Phàm Tâm rời đi.
Tiết Bắc Vũ cười ha hả, ngồi trên người Thôn Thiên Ngạc, tiếp tục đi về phía cửa thành. Chỉ là Thôn Thiên Ngạc hình thể mập mạp nặng nề, đi vô cùng chậm, từng bước từng bước di chuyển về phía trước, đuôi cá sấu nặng chậm rãi đong đưa, hắn lại ngồi ngay ngắn ở phía trên, không nhúc nhích, khẽ ngửa đầu, nhắm mắt lại, một màn này ít nhiều có chút quỷ dị.
Đám người trên đường đều tự giác nhường đường cho hắn, không có ai nguyện ý trêu chọc đệ tử thế gia kiêu ngạo này, nhất là sau khi hắn cố ý phóng ra tin tức tỷ tỷ hắn sắp trở về, càng không muốn đối kháng với hắn. Mọi người trong hoàng thành đều biết Tiết Thiền Ngọc vô cùng yêu đệ đệ ruột cùng cha cùng mẹ này.
- Nhìn bộ dạng ngu ngốc của hắn ta kìa! Thật kinh tởm!
- Thật hy vọng có ai giáo huấn hắn, đã sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi.
- Thôn Thiên Ngạc kia là dị chủng, nghe nói có huyết mạch thượng cổ.
- Đặc biệt sao, ta không phục, loại linh vật này làm sao có thể cùng hắn ký kết khế ước.
Các đệ tử thế gia trên tửu lâu gần đó đều bất mãn nói thầm, chỉ là không có ai dám lớn tiếng nói mà thôi. Tiểu tử này tuy rằng là hoàn khố, nhưng thiên phú không tầm thường, cũng là một trong mười tám yêu nghiệt Trung Vực, hắn còn có tỷ tỷ nghịch thiên hơn, quả thật có tư cách kiêu ngạo.
Yêu Nhi kích thích Tần Mệnh:
- Lên! Thu thập hắn đi! Cái tên này cũng quá kiêu ngạo, trên mặt thiếu viết hai chữ —— muốn ăn đòn! Tỷ tỷ hắn là Tiết Thiền Ngọc, ngươi ngược đãi hắn, tỷ tỷ hắn khẳng định tới tìm ngươi phiền toái, ta rất chờ mong đến lúc đó ai thu thập ai.
Tần Mệnh dở khóc dở cười:
- Đừng hồ nháo nữa.
- Hắn kiêu ngạo ngươi như vậy đều có thể nhịn? Chúng ta tới nơi này chính là náo loạn, quản nhiều như vậy làm gì. Ta thu thập Tiết Bắc Vũ, ngươi khống chế Thôn Thiên Ngạc.
Yêu Nhi nhìn Tần Mệnh chớp chớp mắt, hì hì cười:
- Mỗi người chỉ ra hai chiêu, xem ai có hiệu quả tốt.
- Người ta lại không trêu chọc ngươi, tại sao?
Tần Mệnh nói xong, trên tay không hề hàm hồ, vung tay lên, áo choàng thật dày quấn lấy toàn thân, ngay cả đầu cũng bị trùm ở bên trong, người đầu tiên từ trên nóc nhà nhảy vọt xuống.
- Ngươi... Yêu Nhi theo sát cuốn lấy áo choàng, nhẹ nhàng như kinh hồng, lăng không lướt qua.
Đám người cơ bản tản ra, trong tửu lâu hai bên đường cũng không có ai chú ý Tiết Bắc Vũ kiêu ngạo nữa, đúng lúc này, hai mảnh hắc bào bay múa từ trên trời giáng xuống, tựa như hắc ưng giương cánh, lao xuống đất, trong nháy mắt tiếp theo bạo phát, truy kích Thôn Thiên Ngạc cùng Tiết Bắc Vũ cách đó trăm thước.
Tiết Bắc Vũ mở mắt ra, ánh mắt khẽ ngưng tụ:
- Thật sự có tên không biết sống chết! Thôn Thiên Ngạc, lại đến ăn!
Ngao rống!
Thân hình mập mạp của Thôn Thiên Ngạc mãnh liệt run rẩy, cái đuôi siêu tráng kiện lắc lư trái phải trong nháy mắt đánh mạnh.
Yêu Nhi sau khi phóng tới trước, tốc độ cực nhanh lại nhẹ như linh điệp, quỷ mị tránh khỏi đuôi cá sấu bay lên, trực tiếp ngồi ngay ngắn bên cạnh Tiết Bắc Vũ .
Cùng lúc đó, Tần Mệnh vọt tới bên cạnh Thôn Thiên Ngạc mạnh mẽ phanh lại, bàn chân đặt mạnh trên mặt đất, vỡ vụn tung tóe, vững vàng khống chế thân thể, hai tay siết chặt, gào thét xoay chuyển về phía đuôi cá sấu tráng kiện . Con cá sấu kia dài hơn hai thước, mập mạp nặng nề, bao trùm vảy giáp đen như mực, còn trải rộng đao nhọn trên thân, uy lực bạo kích có thể tưởng tượng được.
Tiếng kêu trầm đục vang lên, hai tay Tần Mệnh mạnh mẽ nắm chắc mũi đuôi cá sấu, nhưng hai tay nhất thời da tróc thịt bong, thân thể không khống chế được tại chỗ, lảo đảo lui về phía sau ba năm bước, thiếu chút nữa bị quét bay ra ngoài. Sắc mặt Tần Mệnh đại biến, lực lượng bộc phát của cự ngạc này thật mạnh . Tuy nhiên lực bộc phát của hắn cũng đủ mạnh, sau năm bước thật sự ổn định thân thể, cũng bất chấp hai tay đau nhức, cắn răng một cái, mãnh lực xông về phía trước, muốn hất nó ra.
- Ngao rống!
Thôn Thiên Ngạc toàn thân kịch liệt run rẩy, đừng thấy mập mạp cồng kềnh, nhưng lực lượng lại vô cùng khủng bố, cái đuôi run lên, mạnh mẽ đập mạnh.
Chết tiệt! Tần Mệnh chịu không nổi cỗ lực lượng này, bị mạnh mẽ ném lên trời cao, bay lên rơi về phía trước.
Thôn Thiên Ngạc ngẩng đầu gầm thét, một cỗ lực lượng thôn phệ kinh người từ trong thân thể bộc phát ra, cuồn cuộn từ cổ họng, phóng lên trời, mãnh liệt bao phủ Tần Mệnh giữa không trung, không đợi hắn hạ xuống, lực lượng thôn phệ đã trước một bước kéo lấy hắn xông về phía cái miệng to lớn lại dữ tợn của Thôn Thiên Ngạc, đầu lưỡi máu chảy đầm đìa, hàng răng nanh bén nhọn, nhìn thấy mà giật mình.
Nhóm người bên cửa sổ tửu lâu xung quanh đều bị kinh động, nhao nhao thăm dò nhìn xung quanh, người nào không biết sống chết dám khiêu chiến Thôn Thiên Ngạc? Rất muốn chết a.
A!
Rất nhiều nữ tử kinh hô che mắt lại, lại muốn nuốt người!
- Hì hì...
Yêu Nhi vui vẻ, ngươi cũng có lúc bị động, buồn cười, xuống tay không chút hàm hồ, tập kích Tiết Bắc Vũ, một loạt tiến công như nước chảy mây trôi, làm cho người ta hoa cả mắt.
Tiết Bắc Vũ liên tục né tránh, sau hơn mười bước bất đắc dĩ từ trên lưng Thôn Thiên Ngạc rút lui trở về, hắn tuy rằng kiêu ngạo, nhưng lại có bộ pháp vô cùng huyền diệu, tốc độ cũng không phải rất nhanh, nhưng luôn có thể xảo diệu né tránh tất cả thế công. Giống như cá trạch trong dầu, thế nào cũng không bắt được.