Tiết Thiền Ngọc hai năm trước đã một mình đi Xích Xuyên sa mạc tàn khốc nhất Nam Vực tu luyện, vẫn không có tin tức.
Thiếu nữ áo xanh trên lầu cũng cả kinh, mọi người ngồi cùng bàn với nàng đều hai mặt nhìn nhau, mắt lộ ra kinh ngạc. Bọn họ tuy rằng mơ hồ nhận được tin tức, nhưng vẫn chưa có xác định cuối cùng, nếu từ trong miệng Tiết Bắc Vũ nói ra, xem ra nhất định là thật.
Tốt thay cho một Tiết Thiền Ngọc, hai mươi tuổi đã là Huyền Võ Lục Trọng Thiên, đây cũng là hiếm thấy trong lịch sử Trung Ương Vực địa.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi cũng đều kinh ngạc, thập kiệt quả nhiên có người tiến vào Lục Trọng Thiên. Tiết gia, gia tộc khế ước, một gia tộc thần kỳ ký kết khế ước cùng Linh Yêu, cùng nhau trưởng thành, thiên phú càng mạnh, có thể khống chế Linh Yêu càng mạnh, có chút tộc nhân thiên phú đặc biệt cường hãn còn có thể khống chế hai Linh Yêu, thậm chí là hai loại trở lên.
- Nhìn tân sinh đại của Trung Vực chúng ta, lại nhìn thế hệ mới của tứ đại vực địa, ha ha, bọn họ chính là chuyện cười, cho dù cẩu vật Tu La Tử gì đó, cũng không đáng lo, nói không chừng lần này sẽ chết ở Huyễn Linh Pháp Thiên.
Tiết Bắc Vũ cực kỳ kiêu ngạo, trong lời nói hoàn toàn là nhục nhã khiêu khích.
Gần đó có vài tân binh đến từ tứ đại vực địa, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chung quy không có ai hiện thân khiêu chiến. Huyễn Linh Pháp Thiên còn chưa bắt đầu đã chọc giận Tiết gia, thật sự không phải là hành động sáng suốt. Có chút không chịu đựng nổi, nhưng vẫn bị đồng bạn mạnh mẽ áp chế.
- Mấy tên tiểu tặc vừa rồi, các ngươi cũng dám lén lút làm chút chuyện, tin rằng các ngươi cũng không dám đi ra. Thôn Thiên Ngạc, đi, không chấp nhặt cùng bọn họ, đến cửa thành nghênh đón tỷ tỷ ta.
Tiết Bắc Vũ ngồi trên lưng cự ngạc rộng lớn, rất hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc xung quanh. Tiết Thiền Ngọc là kiêu ngạo của Tiết gia, cũng là kiêu ngạo của hắn, phụ thân không có ý định để cho tân binh các vực trong hoàng thành sớm biết thực lực của Tiết Thiền Ngọc, nhưng hắn cho rằng hẳn là sớm công bố ra ngoài, để cho tứ đại vực cảm thụ Trung Vực cường thịnh.
Hắn muốn tự mình đi ngoài cửa thành nghênh đón Tiết Thiền Ngọc, để tỷ tỷ nhìn xem mình mấy năm nay trưởng thành, nhìn xem thực lực của Thôn Thiên Ngạc.
Yêu Nhi hơi ngưng mi:
- Không được, chịu không nổi nữa, tên này kiêu ngạo khiến ta muốn nôn, ta phải...
- Tần Mệnh? Yêu Nhi?
Một tiếng kinh ngạc lại dễ nghe đột nhiên từ phía sau truyền đến, thanh âm không lớn, nhưng giờ phút này đường phố yên tĩnh, đều đắm chìm trong kinh ngạc Tiết Thiền Ngọc sắp trở về, cho nên lúc này truyền khắp đường phố, rất nhiều ánh mắt đồng loạt chuyển hướng về phía mái nhà Tần Mệnh cùng Yêu Nhi.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi cũng theo bản năng quay đầu lại.
Hai thiếu nữ xinh đẹp mềm mại như hoa ở trên nóc nhà phía sau, kinh hỉ nhìn bọn họ.
Một người yên tĩnh dịu dàng, váy dài màu tím, tóc dài như thác nước, hai chân thon dài đặc biệt bắt mắt, cao thẳng tú mỹ, nhìn qua khó quên. Một người thanh xuân xinh đẹp, một thân tiểu y màu lam, xinh đẹp đáng yêu, đôi mắt to sáng lấp lánh lóe lên linh động, còn có vài phần giảo hoạt, ngũ quan tinh xảo, giống như tiểu nhân làm bằng ngọc sứ hoàn mỹ, không có chút tỳ vết nào.
Phong tình hoàn toàn khác nhau, nhưng tất cả đều làm cho người ta sáng mắt, đứng trên nóc nhà giống như một phong cảnh đẹp.
Tử Mạch và Phàm Tâm của Bách Hoa Tông!
Phía sau hai nữ cũng đi ra hai vị nam nữ, nam tuấn tú, nữ mỹ lệ, đều có loại khí chất xuất trần, hai người đều là đệ tử đến từ Tinh Hà tông.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi lúc xoay người đều khéo léo che dấu ánh mắt cùng biểu tình, ra vẻ kinh ngạc lại rất tùy ý nhìn bọn họ.
- Nhận lầm rồi?
Phàm Tâm buồn bực bĩu môi, nhìn mọi người khắp đường nhìn qua, nàng phun ra cái lưỡi nhỏ:
- Nhận nhầm người rồi.
- Xin lỗi, các ngươi tiếp tục.
Tử Mạch xấu hổ cười, cũng nhanh chóng lôi kéo Phàm Tâm rời đi, nơi này cũng không phải Bắc Vực, lực ảnh hưởng của Bách Hoa Tông hầu như không có, hơn nữa Trung Ương Vực rất nhiều tân binh hình như rất mâu thuẫn với đệ tử tứ đại ngoại vực, thật muốn nháo lên chiếm không được tiện nghi, cho nên các nàng cùng đệ tử Tinh Hà tông tới nơi này đã năm ngày, đều thật cẩn thận, chưa từng chủ động khiêu khích ai, tận lực bình tĩnh, thuận tiện tìm Tần Mệnh cùng Yêu Nhi.
Rất kỳ quái, bọn họ càng ở trong hoàng thành lâu, càng có chút nhớ Tần Mệnh cùng Yêu Nhi. Chỉ có hai tên điên kia mới có can đảm miệt thị tân binh Trung Ương Vực, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng không sợ hãi, cũng chỉ có bọn họ dám giáo huấn những tân binh Trung Vực không để người trong mắt này. Nếu như có nhanh chóng hội hợp với bọn họ, có lẽ trong lòng còn có thể có chút cảm giác an toàn.
- Các ngươi là đệ tử Bắc Vực?
Tiết Bắc Vũ trên Thôn Thiên Ngạc lại bỗng nhiên gọi các nàng lại.
- Bách Hoa tông, Tử Mạch.
Tử Mạch không muốn gây phiền toái, trả lời đơn giản.
- Ha ha, đều nói Bắc Vực thừa thải mỹ nữ, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không sai.
Ánh mắt Tiết Bắc Vũ xoay chuyển trên người Tử Mạch và Phàm Tâm, cũng trêu chọc vị thiếu nữ khác cố ý tránh né sau lưng các nàng, không che dấu ánh mắt kinh diễm lại thưởng thức của mình, ba nữ tử đều có phong tình, mỹ diễm không gì sánh được, nghe nói nữ tử Bắc Vực thường trong cứng ngoài mềm, không tiện thuần phục.
- Không biết Tiết Bắc Vũ ta có hứng thú mời ba vị muội muội cùng ăn cơm trưa hay không?
Phàm Tâm rất bất mãn ánh mắt không kiêng nể gì của hắn, khẽ hừ:
- Ngươi không phải là muốn đi nghênh đón tỷ tỷ ngươi sao?
- Không vội vàng, ta nghĩ nếu như tỷ tỷ ta nhìn thấy ta có thể mời ba vị nữ tử xinh đẹp như vậy cùng ăn trưa, nhất định sẽ vô cùng cao hứng.