Tần Mệnh lắc lắc hai tay, miệng vết thương đã khép lại, vẫn có chút cảm giác tê dại, nói đùa:
- Anh danh cả đời thiếu chút nữa đã hủy trên người con cá sấu mập kia.
- Tiết gia danh động hoàng triều, Tiết Bắc Vũ lại là ấu tử trực hệ của Tiết gia, khế ước Linh Yêu khẳng định không phải phàm phẩm, ai bảo ngươi đưa tay cứng rắn bắt, ngươi thật sự coi tay ngươi là do Huyền Thiết tạo nên sao?
Yêu Nhi bỗng nhiên chạm vào Tần Mệnh, chỉ chỉ phía trước, bốn người Tử Mạch cùng Phàm Tâm đang đi vào một quán trà, mỹ mạo tuyệt lệ cùng khí chất xuất trần khiến rất nhiều người chú ý, lặng lẽ nghị luận.
- Thế nào?
- Có muốn đi chào hỏi không? Ta thấy nữ tử nhỏ bé đó có chút hứng thú với ngươi.
- Trong mắt ngươi có phải là nam nữ tử thiên hạ đều có ý với ta hay không?
- Đừng khẩn trương, ta không ngại.
- Trước tiên đừng cùng các nàng gặp mặt, trước khi bị nhìn thấu thân phận, chúng ta thử thực lực của những tân binh Trung Vực này, thuận tiện thu thập người của các đại Vương phủ. Đừng quên Mãng Vương phủ cùng Thiên Cương Vương phủ đều dời vào hoàng thành, bọn họ đều hận ta thấu xương.
- Đừng làm phức tạp như vậy mà, gặp phải ai thì thu thập người đó, cho dù tu luyện cũng phải vui vẻ, dù sao chúng ta cũng được mời tới, trước khi Huyễn Linh Pháp Thiên bắt đầu được hoàng thất bảo hộ. Chờ đến khi Huyễn Linh Pháp Thiên mở ra, hì hì, càng không cần cố kỵ.
Yêu Nhi là loại tính cách e sợ thiên hạ không loạn, nhưng cũng không phải thật sự làm bậy, nàng rất thông minh, trước khi Huyễn Linh Pháp Thiên bắt đầu, không có ai dám ra tay với bọn họ, nếu không chính là khiêu khích quyền uy hoàng thất. Sau khi Huyễn Linh Pháp Thiên bắt đầu, mặc dù sẽ vô cùng hỗn loạn, nhưng nơi đó hoàn cảnh càng loạn, Linh Yêu thành đàn, trong nguy hiểm kèm theo kỳ ngộ, khảo nghiệm không chỉ là thực lực, càng là mưu kế cùng năng lực sinh tồn. Hơn nữa giết chóc ở nơi đó là hợp pháp, tận tình chiến đấu, tận tình tàn nhẫn, ai sợ ai?
Ai muốn ăn nàng cùng Tần Mệnh, tốt nhất có thể có hàm răng tốt, nếu không rơi răng là chuyện nhỏ, mất mạng là chuyện lớn.
- Đi dạo một vòng ở nơi khác, còn nửa tháng nữa. Bất quá...
- Bất quá cái gì?
- Vào Sinh Tử Giới, chúng ta trước tiên tách ra một đoạn thời gian.
- Tại sao?
- Ta phải giải quyết phiền toái trước, sau đó tìm ngươi hội hợp.
Từ đêm đó nhìn thấy thiếu nữ Tu La Điện, Tần Mệnh vẫn lo lắng nàng sẽ phục kích trên đường, nhưng từ Giáp Mã thành một đường đi tới hoàng thành, lại không phát hiện ra bóng dáng nàng nữa. Tần Mệnh thậm chí cố ý vô tình dụ dỗ bọn họ hiện thân, cũng không có hiệu quả.
Nàng rời khỏi rồi sao?
Tần Mệnh suy nghĩ trước nghĩ sau, mơ hồ đoán được một khả năng.
Nàng tựa hồ có băn khoăn gì, không dám ra tay trước mặt mọi người, nếu không đêm đó sẽ không đến mức dẫn hắn ra bên ngoài rừng rậm, còn dùng thủ đoạn đánh lén, mang người đến đánh lén về phương diện thực lực cũng không phải quá mạnh, nhiều nhất là Địa Võ cảnh. Mạnh dạn suy đoán, nàng không hy vọng hành động của mình bị người ngoài phát hiện, cho dù là bất kỳ dấu vết nào. Cho nên nàng hoặc là đã rời đi, hoặc là sẽ lựa chọn cơ hội xuất thủ thích hợp hơn, cơ hội này chính là hoàn toàn phong bế không gian —— ở Huyễn Linh Pháp Thiên!
Tần Mệnh cũng muốn làm rõ vì sao nàng lại tới, muốn cái gì, lão gia tử làm sao, cho nên chỉ có thể tách ra với Yêu Nhi, một mình dẫn nàng mắc câu.
- Thật sự không cần ta hỗ trợ?
- Yên tâm, ta có thể ứng phó.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi đang muốn rẽ qua góc đường thì có một đội ngũ đi tới . Trước mắt bọn họ sáng ngời, lại rất ăn ý làm bộ không phát hiện, cúi đầu lướt qua cùng bọn họ .
Hàn Ngọ Dương! Viêm La!
Và một... Tào Vô Cương!
Một nhóm ba người dưới sự vây quanh của rất nhiều thị vệ từ bên cạnh Tần Mệnh cùng Yêu Nhi đi tới.
Viêm La cùng Hàn Ngọ Dương đi trước, Tào Vô Cương có chút cung thuận tụt lại phía sau nửa bước. Bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, ai cũng không chú ý tới hai người đi ngang qua đám người bên cạnh.
- Thiếu gia!
Một thị vệ Viêm gia từ phía trước chạy tới, khom lưng hành lễ với Viêm La, tiến lại gần nhỏ giọng nói:
- Tìm được đệ tử của Bách Hoa tông cùng Tinh Hà tông, vừa mới tiến vào Thanh Vận trà lâu ở khu phố phía trước.
Viêm La liếm liếm khóe miệng:
- Nếu Tần Mệnh còn chưa tới, trước tiên lấy bọn họ trút giận, dẫn đường.
- Làm phiền Viêm huynh.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Ngọ Dương hiếm khi lộ ra ý cười.
- Ở hoàng thành này, Viêm gia ta muốn tìm người, không có ai là tìm không được.
Tào Vô Cương cũng đi theo, cùng cười tươi:
- Bách Hoa Tông và Tinh Hà Tông là minh hữu quan trọng của Lôi Đình cổ thành, chỉ cần giải quyết bọn họ, chờ Tần Mệnh đến hoàng thành, nhất định sẽ tự mình đưa tới cửa.
- Nghe nói Tử Mạch cùng Phàm Tâm đều là mỹ nhân?
- Đâu chỉ là mỹ nhân, hai người đều là mỹ nữ nổi danh Bắc Vực. Như thế nào, Viêm công tử có hứng thú?
Tào Vô Cương thấp giọng hỏi.
- Ha ha, không cần cẩn thận như vậy, đây là ở hoàng thành, không phải ở Bắc Vực, cho dù bổn công tử mạnh hơn các nàng, thì có thể như thế nào? Đi, đi gặp họ trước.
- Viêm huynh cứ việc hưởng thụ, cho dù chết, Ưng Vương phủ ta gánh chịu hậu quả.
Đáy mắt Hàn Ngọ Dương lóe lên lãnh mang, Ưng Vương phủ cũng đã cùng ngũ tông liên minh không chết không thôi, hắn nào còn có thể để ý giết mấy đệ tử.
Hàn Ngọ Dương đến hoàng thành không chỉ là muốn khiêu chiến Tần Mệnh, mà còn đến thay Ưng Vương phủ tìm kiếm minh hữu, càng phải hướng thực lực Trung Vực biểu lộ thái độ, Ưng Vương phủ không sợ Tần Mệnh, càng không sợ ngũ tông liên minh. Đừng nói là đệ tử của Bách Hoa tông cùng Tinh Hà tông, coi như là đệ tử Thổ Linh tông tới, hắn cũng phải lấy mạng bọn họ, dùng đầu của bọn họ tuyên bố với Trung Vực.