Tào Vô Cương thoáng nhìn Hàn Ngọ Dương, không hổ là tiểu Vương gia Ưng Vương coi trọng, giống như Ưng Vương, đủ tàn nhẫn! Đáng tiếc phụ thân Mãng Vương đã chết, bằng không hắn cũng có thể quyết đoán nói một tiếng, Mãng Vương phủ ta cũng gánh chịu hậu quả. Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên có chút phiền não, Tần Mệnh chết tiệt, hại cả nhà Tào gia ta di chuyển, đi tới Trung Vực ăn nhờ ở nhờ, nhìn sắc mặt người khác. Đừng để ta nắm bắt cơ hội, nếu không nhất định sẽ đem ngươi băm thành trăm mảnh, lại lăng nhục tất cả thân nhân cùng nữ tử của ngươi .
- Ta an bài người làm một bộ thọ y.
Viêm La bỗng nhiên cười chạm vào Hàn Ngọ Dương.
- Thọ y?
- Ngươi chuẩn bị quan tài cho Tần Mệnh, ta chuẩn bị cho hắn một bộ thọ y.
- Viêm huynh có tâm rồi.
Hàn Ngọ Dương rất hài lòng.
Tào Vô Cương nhìn bộ dáng nhiệt tình của hai người, trong lòng một trận không thoải mái. Nhưng cũng hiểu được Mãng Vương phủ mất đi đã bắt đầu xuống dốc, hắn không thể không hạ thấp tư thái, tận lực tranh thủ chút lợi ích.
- Đi thôi, trước tiên thu thập những con cá tạp này, sau đó dùng bọn họ dẫn Tần Mệnh mắc câu.
Đoàn người đi qua góc đường, đi về phía Thanh Vận trà lâu.
- Thế này ngươi còn có thể nhịn?
Yêu Nhi nháy mắt, trên đường tuy rằng náo nhiệt ồn ào, nhưng đám người Viêm La cũng không có kiêng dè, cho nên nghe rõ ràng. Những người Trung Vực này đều rất kiêu ngạo, hoàn toàn không để đệ tử ngoại vực vào mắt, lấy tính cách rộng rãi của Yêu Nhi đều có chút tức giận.
- Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thứ để lo, tự tạo nghiệp không thể sống, chúng ta cùng bọn họ chơi đùa.
- Chờ một chút, thu thập Hàn Ngọ Dương rất dễ dàng, nhưng muốn giết hắn, ngươi làm sao ứng phó với những thị vệ kia? Bên trong bọn họ có mấy Địa Võ cao cấp, không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
- Vậy trước tiên để cho bọn họ ngoan ngoãn cút đi.
Tần Mệnh thuận tay giữ chặt hai hài tử bên cạnh, mang đến ngõ bên cạnh:
- Làm ăn, mười kim tệ! Có làm được không?
- Làm!!
Hai đứa nhỏ kinh hỉ nhảy dựng lên, hạnh phúc đến quá đột ngột, mười kim tệ đủ cho hai người bọn họ tiêu xài nửa năm .
- Các ngươi có bằng hữu đáng tin cậy không?
- Có có có!
Hai hìa gật đầu mạnh mẽ.
- Gọi bọn họ cùng đi!
Hoàn cảnh trà lâu tao nhã thanh lịch, cổ kính xa xưa, bố cục tinh tế, bổ sung cho nhau. Cây trúc xanh, dòng suối nhỏ, ô mộc, gỗ mun, và rễ cây được chạm khắc thành bàn trà, tất cả đều giống như một mảnh thiên nhiên, tỏa ra hương vị tự nhiên. Tiếng đàn thanh linh du dương vang vọng, từng luồng hương trà, từng lời nhẹ nhàng nói nhỏ, so với hoàng thành ồn ào, nơi này càng giống như một vùng tịnh thổ, không có bầu không khí nóng nảy, cũng không có người ồn ào, mỗi người đi vào nơi này đều theo bản năng thả nhẹ bước chân, dùng trà kết bạn, nhàn nhã nói chuyện phiếm.
Bốn người Tử Mạch ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ trên tầng cao nhất, gọi ấm trà bình thường, nhìn cảnh ngoài cửa sổ.
- Thật nhàm chán a, hoàng thành rõ ràng rất náo nhiệt, vì sao chúng ta lại nhàm chán như vậy? Thật kỳ lạ.
Phàm Tâm bất mãn đùa nghịch chén trà, đôi mắt to linh động cố ý vô tình liếc mắt nhìn sư tỷ Tử Mạch cùng nam nữ đệ tử Tinh Hà tông ngồi đối diện.
Ba người lắc đầu cười khẽ, nha đầu này luôn muốn hồ nháo.
Tử Mạch rót cho nàng một chén trà nóng:
- Ngươi a, thành thành thật thật ở cùng chúng ta, chỗ nào cũng đừng muốn đi. Hiện tại càng ngày càng nhiều tân binh Trung Vực trở lại hoàng thành, thế cục bắt đầu trở nên phức tạp, có một số tân binh đang mâu thuẫn với người ngoại vực, chủ động khiêu khích tìm việc. Có một số là tân binh Trung Vực đối kháng, ai cũng không phục ai, đều muốn kiếm danh tiếng, chứng minh mình. Chúng ta là tới tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên, hiện tại không cần phải liên lụy đến những chuyện phức tạp này.
Nữ đệ tử Tinh Hà tông - Quản Ngọc Oánh ôn nhu cười khẽ:
- Các tân binh Trung Vực đều ước gì người ngoại vực chúng ta gây chuyện, bọn họ vừa lúc mượn cơ hội ra tay, trước khi Huyễn Linh Pháp Thiên bắt đầu liền hạ một cái mã uy cho tất cả người ngoại vực. Những tân binh Trung Vực này tuy rằng là một chút kiêu ngạo, nhưng thiên phú cùng thực lực quả thật quá đáng sợ, trước mắt thập bát yêu nghiệt bày ra thực lực cũng đủ để quét ngang ngoại vực, đừng nói đám Thập Kiệt còn chưa chính thức lộ diện.
- Ngọc Oánh tỷ tỷ sao ngươi có thể tăng chí khí của người khác, ngươi cũng là Huyền Võ cảnh tứ trọng thiên a.
Phàm Tâm bĩu môi, vị Quản Ngọc Oánh này là đệ tử ngũ cường của trà hội bát tông trước đó, hiện tại đã là Huyền Võ cảnh tứ trọng thiên, là một vị mạnh nhất trong tổ hợp bốn người bọn họ.
- Không phải tăng chí khí người khác, tân binh Trung Vực quả thật so với chúng ta dự đoán cường đại hơn rất nhiều. Nghe nói bên trong thập đại nhân kiệt đã có mấy vị xác định là Huyền Võ cảnh Lục Trọng Thiên, chừng hai mươi tuổi, cảnh giới Lục Trọng Thiên, Bắc Vực chúng ta chưa từng có thiên tài như vậy, ngay cả thập bát yêu nghiệt cũng không ngoại lệ toàn bộ đều là Huyền Võ cảnh tứ trọng thiên, còn đều là cảnh giới vô cùng vững chắc.
Quản Ngọc Oánh thướt tha tú lệ, giống như nhành liễu trong gió, làm cho người ta có loại mỹ cảm nhẹ nhàng, nàng là một nữ tử rất yên tĩnh, da thịt như tuyết trắng, lóe ra ánh sáng trong suốt, nhưng nàng cũng là một nữ tử kiên cường lại mạnh mẽ, trước khi tới Trung Vực, nàng cho rằng thiên phú cùng thực lực của mình đủ để chụp vào trung thượng nguồn, nhưng bây giờ... Thực sự không có bao nhiêu sức mạnh.
Nam đệ tử Tinh Hà Tông - Bàng Bỉnh rất thản nhiên:
- Chúng ta không phải đến kết oán với bọn họ, chỉ là đến lĩnh giáo mị lực Huyễn Linh Pháp Thiên, tìm kiếm cơ duyên thích hợp. Khiêm tốn một chút cũng không có gì sai, cây cao chịu gió lớn. Chờ vào nơi đó, thực lực mạnh không nhất định có thể sống lâu, chúng ta còn phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau ứng phó.