Phàm Tâm bĩu môi, trong lòng lẩm bẩm, không có sức lực, không có khí khái, nháo một chút thì làm sao, Huyễn Linh Pháp Thiên bắt đầu sớm còn tốt, bây giờ suốt ngày cứ như vậy đi dạo a?
Cây có mọc thành rừng đó là người vô năng tìm cái cớ cho mình, người không khinh cuồng uổng thiếu niên, tuổi trẻ cũng không phô trương, chẳng lẽ chờ già rồi lại kiêu ngạo? Tần Mệnh tiểu tử kia chết đâu rồi? Đã bao nhiêu ngày rồi, còn không thấy hắn lộ diện.
Quản Ngọc Oánh trêu ghẹo nói:
- Phàm Tâm muội muội, tiểu tiên nữ ngươi này có phải đối với Tần Mệnh đã động lòng rồi hay không? Trên đường đi luôn nghe ngươi lẩm bẩm hắn.
- Làm sao có thể!
Phàm Tâm cực kỳ lúng túng, vội vàng giải thích:
- Ta đang suy nghĩ Bắc Vực chúng ta cũng chỉ có tên điên liều mạng kia mới có thể giết chết uy phong của những tên hỗn đản này, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.
- Ta nghĩ nhiều cái gì?
Ba người như cười mà không phải cười nhìn nàng.
- Ánh mắt của các ngươi là sao, ta cùng Tần Mệnh cũng không có gì, ta đã giới thiệu hắn cho Tử Mạch sư tỷ.
- Ngươi đã làm gì hắn?
Tử Mạch ngẩn ra.
Phàm Tâm ngấp ngễ cười cười:
- Không có gì, tỷ coi như ta chưa nói gì.
- Tử Mạch cô nương, Phàm Tâm cô nương, hân hạnh hân hạnh, ta là Viêm La, có thể cùng nhau ngồi được chứ?
Viêm La đi lên tầng cao nhất, liếc mắt một cái liền thấy được các thiếu nữ xinh đẹp bên cửa sổ, kiều diễm tươi đẹp tựa như hoa, thanh xuân động lòng người, nghiễm nhiên trở thành một phong cảnh tuyệt vời trên tầng cao nhất, rất nhiều trà khách đều thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nơi đó, nữ tử như vậy thật là vui mắt.
Chỉ là một màn cảnh đẹp cùng yên tĩnh này đều bị đám người Viêm La đột nhiên lên lầu phá hủy, thanh âm to lớn trong trà lâu nhã tĩnh đặc biệt chói tai, rất nhiều người cau mày, nhưng ngại thân phận đối phương, lý trí cố gắng trầm mặc.
Viêm La?
Tử Mạch các nàng rất nhanh nhớ tới, công tử Viêm gia, cũng là nhân vật phong vân của hoàng thành, lại càng là một công tử sóng gió phong lưu. Các nàng không hy vọng có liên lụy với loại người này, nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Ngọ Dương cùng Tào Vô Cương đi tới bên trái phải hắn, nhất là sau khi chú ý tới nụ cười lạnh trên khóe miệng hai người, đều biết hôm nay chỉ sợ rất khó thoát thân.
- Thật có lỗi, bàn trà đã đầy rồi.
Bàng Bỉnh đứng dậy ngăn cản bọn họ.
- Ngươi là ai? Ồ, quên đi, tiểu tốt vô danh, không cần phải biết tên ngươi.
Trong mắt Viêm La chỉ có Tử Mạch cùng Phàm Tâm, nổi danh không bằng gặp mặt, quả nhiên tuyệt vời! Tử Mạch yên tĩnh dịu dàng, từ trong ra ngoài tản mát khí chất tao nhã, tư thế ngồi mềm mại, có thể cảm giác được nàng tu dưỡng, cũng có thể nhìn thấy đường cong bên cạnh lung lung, còn có đôi chân thon dài tuyết trắng như ẩn như hiện dưới lớp váy kia, mỗi độ cong mỗi chỗ lồi lõm, đều là mê người như vậy. Hắn đùa bỡn qua rất nhiều nữ tử, cũng không bằng một phần mười vị trước mắt này, giờ khắc này, thật có chút động tâm.
Lại nhìn Phàm Tâm bên cạnh nàng, xinh đẹp lung linh, linh tú thuần mỹ, cái miệng nhỏ nhắn anh đào đỏ thắm mê người nhất, hơi non nớt một chút, có thể làm cho người ta có một loại ý vị như nụ hoa chớm nở, làm cho người ta nhịn không được muốn thân mật hưởng dụng một phen.
Không tệ, không tệ! Hai phong cách, hai hương vị, đều rất hợp khẩu vị của ta.
Hàn Ngọ Dương thoáng lưu ý đến ánh mắt Viêm La, trong lòng hừ cười một tiếng, liền biết hắn sẽ thích. Tuy rằng hắn cố ý nói xảy ra chuyện để Ưng Vương phủ ta lo, nhưng thật sự là xảy ra chuyện, Viêm gia ngươi chạy trước đúng không?
- Nơi này mặc dù là hoàng thành, cũng không cho phép Viêm La ngươi muốn làm gì thì làm.
Bàng Bỉnh là nam tử duy nhất trong đội ngũ, tuy rằng bình thường trầm mặc, nhưng lúc gặp chuyện vẫn ngăn ở trước mặt ba nữ tử.
Tử Mạch, Phàm Tâm, Quản Ngọc Oánh đều đứng lên:
- Chúng ta đã ngồi đủ, mời các ngươi rời đi.
- Các ngươi vừa nói cái gì?
Viêm La bỗng nhiên chú ý tới nữ đệ tử Tinh Hà tông cũng không tệ, thướt tha mềm mại, phong hoa chính lệ, làm cho người ta có loại cảm giác vừa mềm mại vừa phiêu dật, mê người nhất chính là da thịt của nàng, phảng phất như hơi lóe lên huỳnh quang, trắng nõn mềm mại, không biết cởi ra toàn bộ sẽ là cảnh đẹp như thế nào? Ôm vào trong ngực chơi một phen nhất định sẽ dư vị vô cùng. Ha ha, không tệ không tệ, hắn thoáng cho Hàn Ngọ Dương một ánh mắt, ta rất hài lòng.
Hàn Ngọ Dương có chút gật đầu, ngươi hài lòng là được rồi! Đừng nói ngươi hài lòng, ta thấy đều động tâm. Chờ ngươi thưởng thức xong, ta cũng nếm thử.
- Bàn trà đã đầy, mời các ngươi rời đi.
Bàng Bỉnh đè lại bả vai Viêm La, muốn hắn giữ vững khoảng cách.
- Đầy rồi sao? Ha ha...
Viêm La đột nhiên ra tay, một tay bóp lấy cổ họng Bàng Bỉnh, ngọn lửa phun ra, giống như nham thạch nóng chảy sền sệt đảo mắt bao trùm yết hầu hắn, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, nhiệt độ cao dâng lên sóng nhiệt trong phòng, nướng cháy không gian.
Bàng Bỉnh ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, chứ đừng nói là né tránh, bị ngọn lửa nóng bỏng bao phủ, cả người trong nháy mắt biến mất, ngay cả chút tro tàn cũng không còn lại.
Nhóm trà khách ở tầng cao nhất của trà lâu sợ hãi cả kinh, kinh hoảng đứng lên.
Sắc mặt Quản Ngọc Oánh trắng bệch, theo bản năng lui về phía sau vài bước, khó có thể tin nhìn ngọn lửa đang chậm rãi tản ra, Bàng Bỉnh đâu? Không còn nữa?
Hàn Ngọ Dương và Tào Vô Cương đều thoáng động dung, đủ tàn nhẫn! Trực tiếp xóa bỏ.
- Ha ha, hiện tại không vừa lòng rồi, vừa lúc bỏ trống một chỗ.
Viêm La tản ra ngọn lửa nhiệt độ cao sền sệt lại, hất áo bào ra, ngồi ở chỗ ngồi ở bàn trà, ý cười trong suốt giơ tay ra hiệu:
- Ba vị cô nương xinh đẹp, mời ngồi?
Sắc mặt Quản Ngọc Oánh tái nhợt, vẫn là có chút giật mình:
- Ngươi giết Bàng Bỉnh?
- Tên vừa rồi sao? Ha ha, không cần để ý tới, tiểu nhân vật, chết không đáng tiếc.
Viêm La không quan tâm xua tay, giống như đó căn bản không phải mạng người, mà là một thứ tạp vật vô dụng.