- Ngọc Oánh tỷ tỷ, đánh xinh đẹp!
Phàm Tâm kích động nhảy dựng lên, dùng sức vỗ tay, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Tuy nhiên...
Viêm La nhếch khóe miệng lên cười lạnh:
- Ta thu hồi lời nói lúc trước của ta, Bắc Vực quả thật có chút nhân tài, ngươi rất không tồi, lại có thể chống lại ngọn lửa bổn mạng của ta, tuy nhiên... Ha ha...
Mặt Quản Ngọc Oánh ửng hồng, khóe miệng bỗng nhiên tràn ra máu tươi, nàng khống chế bảo bình cùng Song Ngư trong tinh huy trên cao muốn luyện hóa những ngọn lửa kia, nhưng hiện tại nàng ý thức được sai lầm, nàng căn bản không nuốt được những ngọn lửa này.
- Ngọc Oánh tỷ tỷ? Đã xảy ra chuyện gì với ngươi?
Phàm Tâm, muốn đi cứu người, lại bị Tử Mạch ngăn cản.
Phốc phốc!
Quản Ngọc Oánh đột nhiên phun ra máu tươi, ấn pháp trên tay yếu đi, bảo bình trong Tinh Huy thế nhưng lại vang lên tiếng canh lạch, nham thạch nóng sệt từ miệng bình tràn ra, nhanh chóng bò đầy bảo bình, cũng quấn về phía Song Ngư, lại một tiếng vỡ giòn vang lên, bảo bình, song ngư, thậm chí cả tinh huy đều ở giờ phút này sụp đổ, một cỗ sóng nhiệt cuồng liệt quét qua trà lâu, quét sạch tất cả dư huy của tầng trên cùng, lại nhanh chóng thu hồi vào trong miệng Viêm La.
Viêm La nuốt vào, ha ha, hương vị không tệ.
Quản Ngọc Oánh lảo đảo hai bước, lui vào trong ngực Tử Mạch cùng Phàm Tâm, thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.
Thật mạnh! Không hổ là một trong mười tám yêu nghiệt Trung Vực!
Hàn Ngọ Dương đều nhìn Viêm La cười thật sâu, cảnh giác thực lực hắn bày ra.
- Ha ha, đủ hương vị! Ta càng ngày càng thích, xin hỏi phương danh vị cô nương này?
Viêm La hưng trí bừng bừng đánh giá Quản Ngọc Oánh, ánh mắt không chút cố kỵ nhìn chằm chằm trên phía ngực phập phồng kịch liệt của nàng, bên trong đầy đặn giống như tùy thời có thể rách y phục mà ra, hắn nhìn thấy tâm triều dâng trào.
- Đăng đồ tử vô sỉ! Nếu Tần Mệnh Bắc Vực của chúng ta ở đây, ngươi đã chết!
Phàm Tâm đỡ lấy Quản Ngọc Oánh, thở phì phì nũng quát lớn với Viêm La.
- Ha ha, Tần Mệnh tính là cái gì, cũng chỉ có thể thực hiện uy phong ở Bắc Vực . Tại hoàng thành Trung Vực này, là long phải lượn quanh cho ta, là hổ phải tổ lấy cho ta. Thật cho rằng đạt được truyền thừa gì đó là có thể vô địch thiên hạ? Nực cười.
- Không sợ Tần Mệnh lại đây, chỉ sợ Tần Mệnh không tới, ta đã chuẩn bị quan tài cho hắn.
Hàn Ngọ Dương cũng đang cười lạnh, nhắc tới cái tên kia khiến trong lòng hắn tức giận.
- Ba vị cô nương xinh đẹp, theo ta trở về Viêm gia ngồi một chút?
Viêm La cười ha hả đi về phía các nàng, những thị vệ khác đã chặn tất cả lối ra trên tầng cao nhất, như cười mà không phải cười nhìn các nàng.
Công tử ăn thịt, bọn họ uống canh, hắc hắc, hôm nay có phúc rồi.
- Ngươi muốn làm gì?
Tử Mạch bỗng nhiên có loại dự cảm không lành.
- Làm chuyện ta muốn làm, không cần khẩn trương, Huyễn Linh Pháp Thiên quá nguy hiểm, không thích hợp với các ngươi, hay là theo ta trở về Viêm gia, chúng ta hảo hảo hưởng thụ thời gian tốt.
- Súc sinh! Cút!
- Ta chính là súc sinh, ha ha, ngươi rất nhanh sẽ nằm trong ngực súc sinh ta cầu khẩn, ha ha. Ba con cừu non xinh đẹp, là các ngươi theo ta, hay là ta theo các ngươi đây?
Viêm La càng nhìn các nàng càng thích, Hàn Ngọ Dương bên cạnh cũng ý bảo thị vệ của mình đi hỗ trợ bắt lại.
Vào lúc này, bên ngoài đường bỗng nhiên xuất hiện từng trận tiếng ồn ào huyên náo, mơ hồ quát lên tên Tần Mệnh cùng Yêu Nhi.
Hàn Ngọ Dương vô cùng mẫn cảm, lập tức vọt tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
- Tần Mệnh cùng Yêu Nhi xuất hiện!
- Bọn họ ở khu bắc thành ngăn cản đội ngũ của Võ Vương phủ, đã giết rất nhiều người rồi.
- Mau mau mau, mau đi xem, chậm thì không kịp.
- Đội ngũ Thánh Đường cũng đã qua, các tân binh thế gia đều đã qua, đánh vô cùng kịch liệt.
Đám người trên đường oanh động, trong quán trà tửu lâu rất nhiều người ném tiền xu chạy ra đường, chạy về phía bắc thành. Tuy rằng rất nhiều tân binh đều khinh thường thực lực của Tần Mệnh cùng Yêu Nhi, nhưng không thể phủ nhận trong lòng là tò mò, dù sao Huyễn Linh Pháp Thiên toàn diện mở ra cùng tất cả tân binh tập thể trở về đều là bởi vì Tần Mệnh mà lên, mà trong lòng người bình thường càng tò mò Tần Mệnh cùng Yêu Nhi là nhân vật gì. Hiện tại rốt cục cũng có tin tức, trình độ oanh động có thể tưởng tượng được, hơn nữa còn là ở khu bắc thành nghênh chiến đội ngũ Võ Vương phủ, nhất định là một trận ác chiến a, càng làm cho người ta càng thêm kích động.
Hàn Ngọ Dương hít một hơi thật sâu, một trận kích động, đáy mắt hắn chợt lạnh đi:
- Rốt cục cũng tới! Tất cả đều đi theo ta, Tần Mệnh là của ta!
- Tần Mệnh tới rồi?
Viêm La đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, đường phố đã oanh động, đám người chạy về phía bắc thành, nghị luận sôi nổi, đều vô cùng hưng phấn. Nhìn xa xa, giống như khu phố gần đó cũng đều oanh động, rất khó tưởng tượng một Tần Mệnh đến lại khiến cho quy mô oanh động như vậy.
- Các nàng làm sao bây giờ?
Tào Vô Cương nhìn ba nữ tử thanh xuân xinh đẹp, đáy mắt tham lam chợt lóe lên rồi biến mất, lão tử cũng muốn nếm thử hương vị.
- Mang theo toàn bộ cho ta, ta muốn cho các nàng tận mắt nhìn xem, Tần Mệnh đụng phải tân binh Trung Vực sẽ là cái dạng thảm bại như thế nào. Chờ ngược xong Tần Mệnh, dùng các nàng đến ăn mừng, chúng ta cùng nhau hưởng dụng.
Viêm La ý bảo bọn thị vệ ra tay.
Quản Ngọc Oánh lại lặng lẽ nháy mắt với hai nàng, trước tiên không nên vội phản kháng, đi theo bọn họ đi qua xem một chút, lại tìm cơ hội chạy thoát.
- Hừ, ta muốn xem ngươi bị Tần Mệnh ngược đãi như thế nào.
Phàm Tâm buồn bực càng nín thở, nếu ngươi cùng tuổi với ta, cảnh giới của ta tuyệt đối sẽ không thấp hơn ngươi, nhất định đánh đến khi ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.