- Đi thôi! Đừng để người của Võ Vương phủ cướp đầu Tần Mệnh.
Hàn Ngọ Dương thúc giục.
Bọn họ vội vàng rời khỏi Thanh Vận trà lâu, càng ngày càng có nhiều người nhận được tin tức, đều chạy về phía bắc thành,.
Kỳ thật vốn không nên nháo ra oanh động lớn như vậy, nhưng mọi người thường sẽ có lòng hiếu kỳ theo số đông, vừa nhìn thấy nhiều người như vậy đều xông tới đó, bọn họ cũng đều đi theo góp vui.
Nhưng...
Rất nhanh có người phát hiện có gì đó không đúng, khi nhóm người đầu tiên xông lên khu bắc thành, nơi này náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng làm sao có chuyện Tần Mệnh nghênh chiến Võ Vương phủ, hỏi người trên đường, đều rất mờ mịt.
Hơn nữa, khu phố ban đầu khiến cho chấn động, cũng chính là năm ba con đường vây quanh Thanh Vận trà lâu mà thôi, còn lâu mới to lớn như tưởng tượng, những nơi khác căn bản không có loại tin tức này.
Nhưng người phía sau cũng không biết, chạy một bên khu thành bắc, một bên còn tuyên dương khắp nơi.
Hàn Ngọ Dương xông lên phía trước đội ngũ, sát ý tích tụ trong ngực, hận không thể lập tức nhìn thấy Tần Mệnh, ngược đãi hắn, nhục nhã hắn trước mặt mọi người. Đáng tiếc đến quá vội vàng, không thể mang theo quan tài đã chuẩn bị sẵn bên người, đây là một điều tiếc nuối.
- Tiểu Vương gia?
Trong ngõ trước đột nhiên nhảy ra hai hài tử, hướng hắn chào hỏi, thật cẩn thận như đang trộm cắp.
Hàn Ngọ Dương vốn không có ý tứ để ý tới, nhưng ngay khi hai hài tử chạy tới ngang qua bên cạnh hắn, bọn chúng lắc lắc huy chương màu vàng bên hông, cẩn thận nhắc nhở:
- Thánh Đường!
Thánh Đường? Hàn Ngọ Dương theo bản năng dừng lại, ngưng mi nhìn bọn họ, hai hài tử rất bình thường, y phục còn chắp vá, thoạt nhìn tựa như trẻ con trong khu ổ chuột. Nhưng huy chương màu vàng bên hông rõ ràng là huy chương của Thánh Đường, nhìn kỹ hình như lại là huy chương đặc thù của đệ tử nội đường.
- Ai bảo các ngươi tới?
- Làm sao vậy?
Viêm La cũng chạy tới, một phen đoạt lấy huy chương trong tay hai tiểu hài tử, mi tâm vừa động, Thánh Đường?
Hai hài tử cẩn thận nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói:
- Ai đó để cho chúng ta đưa cái này cho ngài, và nói một câu - đi về phía trước, góc thứ hai chạy sang trái! Đừng hỏi tại sao, ngay lập tức, ngay lập tức! Để cho thị vệ của các ngài hấp dẫn ánh mắt, mau mau mau!
Hai hài tử nói xong liền chạy vào đám người hỗn loạn, biến mất không thấy đâu.
Viêm La cùng Hàn Ngọ Dương nhíu mày, lật xem huy chương trong tay. Hàn Ngọ Dương không xác định tính chân thật của huy chương, nhưng Viêm La sinh ra trong hoàng triều, đối với việc này rất rõ ràng, cũng rõ ràng ý nghĩa của nó, trong Trung Vực tuyệt đối không có ai dám giả mạo huy chương Thánh Đường, nếu không chính là khiêu khích Thánh Đường cùng hoàng thất, nhất định sẽ bị nghiêm trị. Hơn nữa trong huy chương Thánh Đường có năng lượng thần bí, vừa dò xét đã biết.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thánh Đường đang cảnh báo chúng ta?
Chẳng lẽ có ai muốn ám sát?
Hai người kinh nghi bất định trao đổi ánh mắt, những người khác cảnh cáo cũng thôi, nhưng người Thánh Đường cảnh cáo bọn họ không được không coi trọng, huống chi còn là dùng loại phương thức khẩn trương thần bí này.
Bọn thị vệ đều kỳ quái vây quanh, sao đột nhiên dừng lại?
- Tiếp tục đi về phía trước!
Hàn Ngọ Dương cùng Viêm La trao đổi ánh mắt, tiếp tục theo dòng người xông về phía trước, lúc chạy đến góc đường thứ hai, hai người đồng loạt chào hỏi phía sau, nghiêm lệnh cho bọn thị vệ tiếp tục chạy, bọn họ thì ăn ý chuyển sang đường bên trái, trà trộn trong đám người náo nhiệt biến mất.
Bọn thị vệ rất kỳ quái, cũng rất lo lắng, nhưng bộ dáng khẩn trương của hai vị công tử làm cho bọn họ không dám hỏi nhiều, cố gắng cái gì cũng không phát sinh, tiếp tục chạy về phía trước.
- Bọn hắn đi đâu?
Phàm Tâm nói thầm, cũng có chút bất an, hai tên hỗn đản này lén lúc khẳng định không có ý tốt.
- Đều câm miệng, đi theo chúng ta.
Thị vệ răn dạy.
- Ngọc Oánh tỷ tỷ, tỷ còn có thể kiên trì không?
Tử Mạch nâng đỡ Quản Ngọc Oánh sắc mặt tái nhợt khí tức hỗn loạn.
- Không có việc gì, còn có thể được.
Quản Ngọc Oánh nháy mắt với hai người, mau chóng tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Hàn Ngọ Dương cùng Viêm La chạy không xa liền chậm rãi dừng lại, trong lòng không khỏi sinh ra loại cảm giác bất an, giống như có chỗ nào không thích hợp.
- Ngươi có bằng hữu trong Thánh Đường? Hàn Ngọ Dương hỏi.
- Bằng hữu là không ít, nhưng...
Viêm La cau mày, càng nghĩ càng bất an.
Phần phật...
Bức chân dung khổng lồ treo trên nóc nhà hai bên đột nhiên rơi xuống, đều cao mười thước rộng sáu thước, bay phật phật về hướng đường đi.
Mọi người trên đường đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn bức tranh khổng lồ phất phới đầy trời, một tấm Tần Mệnh, một tấm Yêu Nhi, theo bức họa bay múa, chân dung vặn vẹo, biểu tình hai người đều thoáng quái dị.
Hàn Ngọ Dương cùng Viêm La cũng đều ngẩng đầu lên, bức tranh hình như đang ập đến hướng bọn hắn, chân dung Tần Mệnh cùng Yêu Nhi nhanh chóng phóng đại ở trong tầm mắt.
- Không đúng!! Tránh xa ra!
Viêm La bỗng nhiên kinh hô, kéo cổ áo Hàn Ngọ Dương, mang theo đẩy về phía sau.
Xoẹt xoẹt!
Hai bức tranh đột nhiên vỡ vụn từ giữa không trung, hai bóng người xé vải lao ra, từ trên cao nhào ra đường, giống như chim ưng đen tuyền vỗ cánh, nhanh chóng bổ nhào, phân biệt giết đến Hàn Ngọ Dương cùng Viêm La.
- Tiểu Vương gia, chúng ta lại gặp mặt, lần trước chưa đánh xong, bây giờ tiếp tục!
Tay phải Tần Mệnh vung mạnh về phía trước, chúng Vương văn giới yên lặng thức tỉnh, kim huy chợt hiện, Vĩnh Hằng Kiếm tái hiện, yên tĩnh bắt tay vào, tiếng kiếm kịch liệt vang vọng trên cao, kim qua tranh minh, rầm rầm chói tai. Thân kiếm rộng dày kiên duệ, nhuộm lên tầng tầng vàng rực, đó là kiếm khí dày đặc sôi trào ở mặt ngoài, kiếm thế mênh mông cả khu phố, phô thiên cái địa bao phủ tới.