Yêu Nhi từ trên cao rơi xuống với tốc độ cao, tay phải nắm chặt một thanh trường mâu màu đỏ, trường mâu hình như hoàn toàn là do máu ngưng tụ mà thành, trong ngoài đều có máu chảy xuôi, vô cùng tà ý, càng dâng lên huyết khí nồng đậm, nàng nháy mắt với Viêm La, mạnh mẽ đánh ra trường mâu trong tay, tập kích Viêm La.
- Không thể nào! Ta rõ ràng đã giết ngươi!
Viêm La mặt lộ vẻ kinh ngạc, hắn phun ra Liệt Diễm Nham Tương là bổn mạng liệt diễm của hắn, cùng tâm thần tương thông, mặc kệ Liệt Diễm đốt bất kỳ vật gì hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng, hắn có thể xác định vừa mới đốt chính là một người, có thể cảm nhận được huyết khí thiêu đốt, vân vân, huyết khí? Phân thân? Chẳng lẽ là giả sao?
Làm sao có thể, Huyền Võ cảnh làm sao có thể ngưng tụ thành phân thân chân thật như vậy.
Nhưng trong lúc kinh hồn, không thể để hắn tiếp tục nghĩ ngợi tìm hiểu chân tướng, hắn đánh lên một quyền, phun ra sóng nhiệt cuồn cuộn, ngược lại hội tụ thành ngọn lửa mãnh liệt, đối kháng với trường mâu huyết sắc.
Yêu Nhi phóng lên rơi xuống, thanh linh giống như một con hồ điệp, hai tròng mắt nàng hơi ngưng tụ, từng tia máu mang manh động, thế nhưng cách không khống chế được trường mâu đang tập kích, khóe miệng nàng nhếch lên, trường mâu chợt rơi xuống, lệch khỏi phương vị bình thường, tránh được sóng nhiệt liệt diễm bạo phát của Viêm La, cắm vào đường phố nhanh chóng phóng ra, trong nháy mắt lao đến gần Viêm La, mũi thương chợt giơ cao.
Tốc độ quá nhanh! Giống như là tia chớp, căn bản không cho phép tránh né.
Cái gì?
Viêm La lần nữa biến sắc, bên ngoài cơ thể mạnh mẽ phóng thích nhiệt độ cao, mãnh liệt bốc hơi, vặn vẹo không gian, ý đồ ngăn cản Huyết Mâu, nhưng hắn thất sách, uy lực của Huyết Mâu so với tưởng tượng của hắn còn cường đại hơn nhiều, phốc, huyết mâu mang theo lực lượng bạo kích mạnh mẽ, trong phút chốc xuyên thủng thân thể hắn, trong nháy mắt, huyết mâu lại mạnh mẽ vỡ vụn thu hồi, hòa tan vào trong thân thể Viêm La, hóa thành huyết khí lao nhanh, thẳng tắp xông vào trong cơ thể.
Yêu Nhi quỷ dị ngưng co đồng tử, cách hơn trăm thước khống chế cỗ huyết khí kia.
- A!!
Viêm La thống khổ kêu thảm thiết, máu cả người đều giống như thiêu đốt, mất đi khống chế, va chạm mạch máu, trùng kích da thịt, thống khổ chưa bao giờ trải qua làm cho cả người hắn cứng ngắc, nặng nề quỳ xuống đất.
- Ta tên là... Yêu Nhi...
Yêu Nhi nhanh như thiểm điện xuất hiện bên cạnh hắn, trong tay lại ngưng tụ thành một thanh trường mâu, theo nàng đột nhiên xuất hiện, hung hăng đâm vào đầu Viêm La.
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại, đồng tử Viêm La phóng đại mạnh mẽ, biểu tình thống khổ ngưng đọng trên mặt.
Một loạt các cuộc đột kích đều được giải quyết trong hai chiêu!
Trong lúc điện quang hỏa thạch, đại đa số người trên đường phố còn chưa kịp phản ứng, thế công như sấm như bão đã chợt chấm dứt.
Cho đến giờ khắc này, hai bức họa tung bay mới rơi xuống đến trên mặt đất, Hàn Ngọ Dương cùng Viêm La đều đã bị thương nặng sắp chết.
Tần Mệnh xách theo Hàn Ngọ Dương, Yêu Nhi bắt lấy Viêm La, toàn bộ bay lên trời, không có bất kỳ dừng lại nào, dứt khoát lưu loát như nước chảy mây trôi. Bọn họ trèo lên cửa sổ tửu lâu bên cạnh, thẳng lên nóc nhà, tiếp theo biến mất không thấy đâu.
Ngoại trừ một số ít người thấy rõ chuyện đã xảy ra, đa số mọi người đều có chút mờ mịt, một bộ phận người bị kiếm triều lan đến, y phục rách nát, cũng lưu lại vết kiếm thống khổ.
Trên đường phố xa xa, Ưng Vương phủ cùng thị vệ Viêm gia đang áp giải ba nàng Tử Mạch chạy về phía trước, bọn họ cũng càng chạy càng bất an, luôn cảm thấy chỗ nào không bình thường.
Tào Vô Cương trốn đến cuối cùng, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng thầm mắng Hàn Ngọ Dương cùng Viêm La vứt bỏ mình, hiển nhiên là không để hắn vào mắt, xảy ra chuyện ngay cả thương lượng cũng không thương lượng với hắn.
Ba nữ Tử Mạch cũng cố gắng trấn định, cố gắng tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
- Ưng Vương phủ! Viêm gia! Nhìn đây xem!
Một tiếng hét đột nhiên từ nóc nhà phía trước truyền đến, thanh âm vô cùng cương liệt, vang vọng khu phố, ông ông kêu vang lên, làm cho rất nhiều người đồng loạt ngẩng đầu.
- Hàn Ngọ Dương và Viêm La đều ở trong tay chúng ta.
Tần Mệnh đeo mặt nạ, khoác áo choàng màu đen, đứng trên nóc nhà, tay trái nắm lấy tóc Hàn Ngọ Dương, treo lơ lửng giữa không trung, tay phải cầm lấy Vĩnh Hằng Kiếm, đặt trên cổ hắn.
Yêu Nhi cũng đeo mặt nạ, khoác áo choàng, bóp cổ Viêm La, giơ cao giữa không trung.
- Thiếu gia!
Thị vệ Ưng Vương phủ cùng Viêm gia cả kinh hít sâu, xảy ra chuyện gì? Lúc này mới tách ra một lát!
Ba nữ Tử Mạch hơi mở ra cái miệng nhỏ, giật mình nhìn trên nóc nhà.
Đó không phải là Viêm La và Hàn Ngọ Dương sao?
Tào Vô Cương đều trợn to hai mắt, hai người này không phải chạy sao? Làm thế nào trong nháy mắt lại rơi vào tay người khác.
Đường phố thoáng yên tĩnh lập tức oanh động, hai người này là ai a, dám bắt tiểu Vương gia cùng công tử Viêm gia? Họ muốn làm gì? Mọi người bàn tán xôn xao, không thể tin vào mắt mình.
- Thả các nàng ra!
Tần Mệnh cố ý đem thanh âm đè rất thô rất nặng.
- Đừng mơ! Thả thiếu gia ra!
Đám thị vệ Ưng Vương phủ lập tức nắm chặt ba nữ Tử Mạch, trợn mắt nhìn.
- Mặc kệ các ngươi là ai, phải rõ nơi này là hoàng thành, dám tập kích công tử Viêm gia chúng ta, ta thấy các ngươi là ngại mạng dài.
Thị vệ Viêm gia vừa nóng vừa giận, chỉ vào bọn họ răn dạy.
- Trong lòng các ngươi, mạng của ai càng đáng giá? Công tử của các ngươi, hay là tù binh trong tay các ngươi?
Vĩnh Hằng Kiếm trong tay Tần Mệnh mãnh liệt cắt cổ Hàn Ngọ Dương, cũng rắc xuống máu tươi tanh hồng.
- Ngươi muốn chết!
Chúng thị vệ Ưng Vương phủ mắt muốn nứt ra, cả người nổi lên một cảm giác khí lạnh.