Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 386 - Chương 386 - Tâm Ngoan Thủ Lạt

Chương 386 - Tâm ngoan thủ lạt
Chương 386 - Tâm ngoan thủ lạt

- Thả người ra!

Tần Mệnh nắm chặt Vĩnh Hằng Kiếm, lần thứ hai gác lên cổ Hàn Ngọ Dương.

Tần Mệnh?

Phàm Tâm trước mắt sáng ngời, kích động nắm chặt bàn tay, chính là hắn! Chắc chắn là hắn!

Tử Mạch cùng Quản Ngọc Oánh trao đổi ánh mắt, kinh nghi khó định, hai người này không phải là hôm nay nhận sai sao? Chẳng lẽ thật sự là...

- Thả người ra!

Tần Mệnh lại vung kiếm, muốn mở thêm một lỗ trên cổ Hàn Ngọ Dương.

- Chúng ta thả!

Thị vệ Ưng Vương phủ không chịu nổi nữa, bọn họ không dám lấy mạng của tiểu Vương gia ra đùa giỡn, lập tức buông ba nữ Tử Mạch ra.

Ba nàng trà trộn vào đám người, lui ra xa, trước tiên kéo ra khoảng cách an toàn.

- Hiện tại thả người...

Thị vệ Ưng Vương phủ đang muốn đi về phía trước.

Kết quả là...

Phốc !

Răng rắc!

Hàn Ngọ Dương bị Tần Mệnh chém đầu, Viêm La bị bẻ gãy cổ.

Hai người chết thảm trong tình trạng hôn mê.

Tần Mệnh cùng Yêu Nhi buông tay rút lui, hai bộ thi thể rơi từ trên nóc nhà xuống.

Đường phố thật dài, đám người chen chúc, trong lúc nhất thời cây kim rơi xuống có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều kinh hãi mở miệng.

Đường phố chật chội yên tĩnh như chết, hoàn toàn bị một màn bất thình làm cho kinh hãi.

Bóp đầu hai vị tiểu gia treo giữa không trung đã đủ kinh thế hãi tục rồi, mọi người còn chưa khôi phục lại từ trong lúc khiếp sợ kia, chớp mắt, trực tiếp giết, phần quyết tuyệt kia quả thực có thể dùng tâm ngoan thủ lạt để hình dung.

Hai người kia rốt cuộc là ai? Dám ở trước mặt mọi người chém giết công tử Viêm gia cùng tiểu Vương gia Ưng Vương phủ! Trong hoàng thành không phải chưa từng xuất hiện sự kiện con cháu thế gia bị giết, nhưng đều là tận lực che giấu âm thầm ra tay, làm sao xuất hiện chuyện trực tiếp sát hại trước mặt mọi người trắng trợn như vậy.

- Không!

Thị vệ hai bên bừng tỉnh bi thương rống to, nhào tới bên cạnh thi thể rơi xuống.

Hàn Ngọ Dương bị chém đầu, chết không thể chết được nữa, Viêm La nội thương nghiêm trọng, lúc này lại bị gãy đốt sống cổ, sau khi rơi xuống đất co giật vài cái, cũng tắt thở rồi.

- Không! Không!

Thị vệ hai bên đều cả người rét run, chết rồi sao? Chết trước mặt chúng ta?

Bọn họ đã có thể tưởng tượng được kết cục của mình, không phải bị xử tử thì chính là biến thành nô bộc.

- Là ai, ra đây cho ta!

Bọn thị vệ ở trên đường phố yên tĩnh gào thét, bọn họ muốn truy tìm hung thủ, nhưng đã không còn bóng dáng, đuổi theo hướng nào?!

Đám người đều tận lực tránh đi, để tránh những thị vệ này sau khi phát cuồng làm tổn thương người vô tội.

Tào Vô Cương từng bước lui về phía sau, ánh mắt lắc lư, trong lòng tràn đầy sợ hãi, ai giết bọn họ? Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy!

Chẳng lẽ Tần Mệnh cùng Yêu Nhi tới đây?

Nhưng vì sao lại giết Viêm La?

Chỉ là vì cứu Tử Mạch các nàng sao?

- Không, không, tốt nhất không nên là Tần Mệnh!

Tào Vô Cương cảnh giác xung quanh, rời khỏi đám người, lui vào trong ngõ nhỏ, hắn căm hận chính mình hôm nay tại sao không mang theo thị vệ, nhất định phải đi theo bên cạnh đám Hàn Ngọ Dương góp vui.

- Này! Tào Vô Cương!

Một bàn tay đột nhiên vỗ lên vai hắn, Tào Vô Cương giật mình xoay người.

Phốc!

Trường kiếm lạnh như băng đâm thật sâu vào ngực hắn, từ sau lưng thò ra phía trước, giọt máu tanh hồng từ mũi kiếm nhỏ xuống.

- A...

Tào Vô Cương không thể tưởng tượng nổi trợn to hai mắt, một trận đau đớn lan tràn trong ngực.

- Phàm Tâm, ngươi... ngươi......

- Ngươi cái gì mà ngươi? Vừa rồi không phải cười rất vui sao?

Phàm Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, dùng sức xoay chuôi kiếm một cái, xoắn nát trái tim.

Tử Mạch từ phía sau che miệng hắn lại, ngăn cản hắn kêu cứu, từng mảnh hoa bay múa trong ngõ nhỏ, tầng tầng lớp lớp quấn lấy thân thể Tào Vô Cương, bắt đầu vô tình phong ấn.

Tào Vô Cương kịch liệt giãy dụa, ô ô quái kêu, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ cùng cầu xin.

Phốc phốc!

Phàm Tâm rút trường kiếm ra, nhổ nước bọt về phía hắn.

- Hỗn đản không biết xấu hổ, chỉ ngươi cũng xứng nhúng chàm bổn cô nương.

Tử Mạch vô tình lạnh như băng, đối đãi với loại hỗn đản muốn lăng nhục bọn họ này, không cần lưu tình, nàng dùng cánh hoa mạnh mẽ phong ấn thân thể Tào Vô Cương, ngăn cản hắn lên tiếng, ngăn cách hắn hô hấp, phòng ngừa hắn giãy dụa phản kháng, lạnh lùng nhìn hắn nằm trên mặt đất từng chút một chờ chết.

Chết không đáng tiếc!

Quản Ngọc Oánh hừ nhẹ, chỉ là hận không thể tự tay giết Viêm La.

Tào Vô Cương đáng thương, chậm rãi chết đi trong thống khổ cùng tuyệt vọng, bên ngoài dần dần náo nhiệt, nhưng không có ai chú ý tới trong góc tối, chú ý tới nơi này một vị công tử Vương phủ đang nằm hấp hối.

Tần Mệnh cùng Yêu Nhi trở về đường cũ, đang muốn bắt Tào Vô Cương, kết quả nhìn thấy Tử Mạch bọn họ đã giải quyết.

- Là bọn họ!

Quản Ngọc Oánh bỗng nhiên phát hiện trên tường sâu trong ngõ xuất hiện hai bóng người.

- Trốn đi, đừng để bị người của Viêm gia tìm được.

Tần Mệnh nhắc nhở một câu, mang theo Yêu Nhi tung người nhảy xuống tường cao.

- Tần Mệnh! Đứng lại cho bổn cô nương!

Phàm Tâm vội vàng đuổi theo.

Nhưng phía bên kia tường là một ngôi nhà bình thường, đi xa hơn nữa chính là đường phố náo nhiệt, nàng tìm thật lâu cũng không phát hiện bóng người.

- Đáng ghét! Khẳng định là Tần Mệnh, khẳng định là tên hỗn đản kia!

Phàm Tâm tức đến dậm thẳng chân, ngay cả bổn cô nương cũng phải lảng tránh sao?

Hoàng thành kinh động!

- Hai người thần bí mưu kế tách biệt thị vệ của Viêm La cùng Hàn Ngọ Dương, hai chiêu liền mãnh liệt bắt được, cũng chém giết ở đầu đường!

- Hai người thần bí là một nam một nữ, thủ đoạn tàn nhẫn, võ pháp cường hoành, hành động săn giết mạnh mẽ phong hành, không có bất kỳ dừng lại nào, toàn bộ hành trình chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt.

- Nam tử cầm trọng kiếm màu vàng trong tay, nữ tử sử dụng trường mâu màu đỏ.

Bình Luận (0)
Comment