Khế ước thú đầu tiên của Tiết Thiền Ngọc Tiết gia, Thất Thải Huyễn Điệp, chính là đào được từ khu quần chúng của Xích Lôi cung, nghe nói tiềm lực của Thất Thải Huyễn Điệp làm cho Tiết gia phấn chấn, nếu không phải Xích Lôi cung sợ đắc tội Tiết gia, đã sớm đoạt về.
- Tiết Thiền Ngọc có mấy khế ước thú?
Tần Mệnh có thể từ trong không khí hoàng thành cảm nhận được danh uy của Tiết Thiền Ngọc, đó là một trong ba vị nhân kiệt mạnh nhất Trung Vực, ngay cả hoàng thất cũng rất coi trọng, lệnh cho Thánh Đường cùng Tiết gia toàn lực bồi dưỡng.
- Lần trước trước khi rời khỏi hoàng thành, nàng có hai con, một là Thất Thải Huyễn Điệp, một là Ô Kim Viên. Ô Kim Viên là khế ước thú Tiết gia tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng, được xưng là Ô Kim Viên huyết mạch thuần khiết nhất, có thể không để ý đến linh lực tiến công, lực lượng bạo cường, cận chiến vô địch! Đó là chiến thú cuồng bạo khiến cho rất nhiều tân binh hoàng thành đều kiêng kỵ.
Nhắc tới quái thai Tiết Thiền Ngọc kia, Hoa Đại Chuy không khỏi nhíu mày, không chỉ có thể ký kết khế ước cùng loại dị thú như Ô Kim Viên và Thất Thải Huyễn Điệp, còn là ký kết hai con! Căn cứ gia tộc suy đoán, thiên phú Tiết Thiền Ngọc tuyệt đối có thể khống chế ba con Linh Yêu. Nói cách khác, nàng còn có thể ký kết con Linh Yêu thứ ba, lần này đi Sa Mạc Nam Vực tu luyện, chính là vì tìm kiếm Linh Yêu khế ước thứ ba.
- Tiết Thiền Ngọc. Tiết Thiền Ngọc...
Yêu Nhi lẩm bẩm hai tiếng, bỗng nhiên hỏi Hoa Thanh Dật:
- Đẹp không?
- Nói như thế nào đây, vẻ đẹp của nàng không giống với vẻ đẹp bình thường mà chúng ta biết, làn da của nàng hơi ngâm, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, chỉ cần xem ngươi có thích hay không.
- Có hứng thú thay đổi khẩu vị không?
Yêu Nhi kéo Tần Mệnh, huýt sáo một chút.
Tần Mệnh cho nàng một ánh mắt buồn bực, ta là tình chủng sao?
Thương khu đại chúng là một trung tâm mua sắm khổng lồ được xây dựng xung quanh cung điện Xích Lôi Cung, bởi vì rất nhiều Linh Yêu có hình thể khổng lồ, cũng có một số linh cầm cần bay lượn, cho nên khi xây dựng thương trường đã tăng độ cao lên hơn hai mươi mét, còn đặc biệt trồng rất nhiều cổ thụ, tạo ra một số núi giả, vừa tiến vào, tầm nhìn rộng mở sáng sủa, giống như đi vào rừng rậm nguyên thủy thần bí.
Bên trong chật chội đầu người, các loại Linh Yêu giống như hàng hóa trưng bày trên gian hàng, có Bạch Hạc nhảy múa ở trong lồng lưu ly, rải rác huỳnh quang đầy trời, có Hùng Sư gào thét trong rừng già núi giả, thanh động lồng sắt, có Lôi Báo hùng tráng phóng ra lôi điện mãnh liệt, phát tiết phẫn uất bị nhìn thấy, cũng có một số hà thú dâng lên ở trong hồ nước khổng lồ đục ngầu, nhấc lên tầng tầng lớp lớp sóng nước, vỗ vào tảng đá bên bờ. Cũng có một số đàn thú ở trong lồng sắt rộng lớn lạnh lùng nhìn nhân loại bên ngoài.
- Số lượng Linh Yêu trong thương khu đại chúng mỗi ngày đều duy trì ở trên năm trăm, nhiều lúc có thể lên tới hơn một ngàn.
Hoa Đại Chuy đối với không có hứng thú dưỡng linh yêu, hắn đối với cảm thấy hứng thú chiến linh yêu, tùy ý đi trong thương hội, khiêng trọng chùy trừng mắt nhìn mỗi một mãnh thú dám khiêu khích hắn.
Hoa Thanh Dật dở khóc dở cười:
- Ca, ngươi trừng mắt với chúng nó sao?
Tiểu Quy thật sự nhịn không được, bò lên vai Tần Mệnh, hưng trí bừng bừng nhìn đám Linh Yêu cả thương khu.
- Ngươi lấy đâu ra rùa nhỏ? Thật dễ thương.
Hoa Thanh Dật hỏi một tiếng.
- Trên đường nhặt được, đeo trên cổ làm trang sức.
Tần Mệnh tùy ý đụng vào sợi xích bạch ngọc, đặc biệt quấn quanh cổ một vòng.
- Ngươi lấy Vương bát làm trang sức, thật có phẩm vị.
Hoa Thanh Dật cười trêu chọc Tiểu Quy.
Vương bát? Cả nhà ngươi đều Vương bát, Tiểu Quy vừa muốn đùa giỡn tiểu nha đầu này, vừa nghe lời này, ánh mắt lạnh lùng, dịch thân thể dùng mông hướng về phía nàng, cái đuôi nhỏ bày lung tung, lười phản ứng.
- Ồ? Nó có đôi mắt rất linh tính, là loài nào?
- Ta cũng không rõ ràng lắm, tiện tay nhặt, nhìn rất thú vị.
- Tại sao ngươi móc dây xích cho nó, mai rùa bị ngươi xuyên thủng, thật tàn nhẫn.
Hoa Thanh Dật muốn đi ôm bạch ngọc tiểu quy, Tiểu Quy nhiều lần không né tránh, tức giận, bốn chân đạp một cái, tạt vào trong ngực Hoa Thanh Dật, từ cổ áo chui vào, rơi xuống trước ngực nàng.
- A!
Hoa Thanh Dật kinh hô, đưa tay bắt.
- Làm sao vậy?
Tần Mệnh quay đầu lại, sắc mặt nhất thời một trận xanh một trận trắng.
Tiểu sắc quỷ lại ở chỗ ngực Hoa Thanh Dật kịch liệt nhúc nhích, liên tục nhảy nhót, y phục bị chống lên phập phồng phập phồng, hắn ngẩn ra quát lớn:
- Cút ra ngoài!
Tiểu sắc quy còn chưa thỏa mãn, ở trước ngực Hoa Thanh Dật dùng sức liếm một cái, lúc này mới tránh được tay Hoa Thanh Dật cào loạn, từ cổ áo chạy ra, vững vàng dừng trên vai Tần Mệnh, cho nàng một cái liếc mắt, còn hừ một tiếng.
Hoa Thanh Dật khóc không ra nước mắt, bị tiểu Vương bát phi lễ rồi.
Rùa nhỏ liếm liếm miệng, còn có mùi vị đầy cảm xúc.
Yêu Nhi giật mình, một trận nghẹn cười, vậy mag tiểu quy này làm được.
- Thật có lỗi, thật có lỗi! Gia giáo không nghiêm ngặt! Nó còn quá nhỏ, quá nghịch ngợm.
Tần Mệnh liên tục xin lỗi.
Hoa Đại Chuy đang ở phía trước trừng mắt nhìn hùng sư, kỳ quái quay đầu lại:
- Làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?
- Không có gì, không có gì.
Hoa Thanh Dật thở phì phì chọc chọc mai rùa, dám phi lễ bản cô nương, bắt về hầm canh.
Tiểu Quy lười để ý tới nàng, hưng phấn tìm kiếm mùi rùa cái, nhưng nó bỗng nhiên phát hiện khí tức đặc biệt, nhún mũi, dùng sức ngửi ngửi, lặng lẽ nhắc nhở Tần Mệnh:
- Tiến lên phía trước! Có một mùi bất thường ở đó.
- Thật có bảo bối?
Tinh thần Tần Mệnh chấn động.
- Đi qua xem một chút.
Biểu tình của Tiểu Quy hiếm khi ngưng trọng.
- Hoa huynh, chúng ta đi nơi đó.
Tần Mệnh đang muốn gọi huynh muội Hoa gia đi về phía trước, Hoa Đại Chuy đột nhiên dựng thẳng lông mày rậm lên, hừ lạnh nặng nề:
- Bạch Tiểu Thuần? Ngươi trở về rồi!