Vị trí giữa của ba gốc cây cổ thụ phía trước, an trí một gian hàng dài mười thước, cố định một cái lồng lưu ly trong suốt, trâun trong có một con trâu non nớt, cuộn mình run rẩy ở đó, xem ra là mới sinh ra không bao lâu, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn dòng người trâun ngoài.
Một thiếu niên tú mỹ đứng ở trâun cạnh lồng lưu ly, lẳng lặng nhìn con trâu trâun trong. Hắn một thân y phục dài bằng lụa trắng , gọn gàng phẳng phiu, sạch sẽ, tinh tế, một mái tóc dài đen nhánh không buộc không thắt xõa tung ở phía sau, bóng loáng như tơ lụa thượng hạng. Bộ dáng thanh tú của hắn giống như một nữ tử văn tĩnh, dưới hàng mi là một đôi mắt linh động lộng lẫy, khóe mắt hơi nhướng lên, càng tăng thêm phong tình trêu người.
Môi son khẽ mím, như cười mà không phải cười.
Hắn không thể dùng anh tuấn để hình dung, mỹ mạo càng thích hợp!
Bất luận là góc áo, hay là lông mày nhỏ, hoặc là phát tích, đều tỉ mỉ giống như chỉnh sửa qua, vô cùng quan tâm đến hình tượng của mình.
Trong thương trường nóng hổi náo nhiệt, người đến người đi, duy chỉ có xung quanh hắn không có ai dám tới gần, ngay cả thị nữ xinh đẹp phụ trách giới thiệu trước lồng thú cũng xa xa tránh né hắn, trong ánh mắt có hâm mộ càng có kiêng kỵ.
Bạch Tiểu Thuần?
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi đều theo bản năng nhìn qua.
- Hoa huynh, từ khi chia tay đến giờ không vấn đề gì chứ.
Thiếu niên tú mỹ khẽ mở ra môi đỏ mọng , cười nhạt, chỉ là lực chú ý đều ở trên người đều đặt ở trên con trâu trong lồng, đầu cũng không quay đầu lại, cũng không nhìn Hoa Đại Chuy.
Khuôn mặt của hắn quả thực đẹp đến mức khiến nữ tử đều ghen tị, nhìn từ trâun cạnh, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng manh đều hoàn toàn khéo léo xảo đoạt thiên công vừa đúng chỗ đẹp.
- Ngươi trở lại khi nào?
Hoa Đại Chuy nhíu mày , không phải nói tên này qua vài ngày nữa mới trở về sao?
- Vừa trở về, nghe nói Xích Lôi cung có Linh Yêu mới, lại đây xem một chút.
- Thế nào? Ngươi coi trọng nó rồi?
Hoa Đại Chuy đi qua, nhưng vẫn kéo dài một khoảng cách với Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần, kỳ tài xếp thứ hai trong thập bát yêu nghiệt Trung Vực, một thiếu niên phiêu dật linh động, một thiếu niên xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm, cũng là một nhân vật nguy hiểm khiến vô số người kiêng kỵ cảnh giác.
- Xích Lôi cung mấy ngày nay trước sau vận chuyển tới sáu trăm con Linh Yêu, kiểm duyệt khó tránh khỏi sẽ có sơ hở. Hoa huynh, ngươi nói... Con Linh Ngưu này có phải là một trong số đó không?
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần thủy chung rơi vào trên người con trâu đang run rẩy kia, giống như đó là bảo vật đẹp nhất thế gian, ánh mắt một phút cũng không muốn dời đi.
Hoa Đại Chuy đụng vào tấm biển trâun cạnh lồng lưu ly:
- Trên đó không viết sao? Linh Yêu cấp hai, Thanh Phong Ngưu. Ngươi nghĩ rằng đó là cái gì?
Bạch Tiểu Thuần cười khẽ, cũng không nói lời nào, vẫy tay với thị nữ xa xa, móng tay của hắn đều trắng ngọc trong suốt, tinh tế sửa sang lại, làn da càng sáng bóng trắng như tuyết .
- Bạch công tử...
Thị nữ kia miễn cưỡng giật giật khóe miệng, đi tới nơi này, nhưng vẫn không dám tới quá gần, trong ánh mắt kiêng kỵ nhiều hơn ái mộ.
- Bao nhiêu kim tệ? Ta mua .
- Vừa rồi tổng quản tới, nói ngài coi trọng cái gì, liền tặng ngài.
Giọng thị nữ hơi run nhẹ.
- Có tâm rồi, an bài người đưa đến phủ ta .
- Vâng! Vâng, gây giờ liền an bài.
Thị nữ cuống quít lui ra.
Hoa Đại Chuy đã thấy nhưng không thể trách, đừng nói thị nữ, ngay cả hắn cũng không dám tới gần Bạch Tiểu Thuần:
- Ta không nhớ rõ ngươi thích Linh Yêu, con trâu này có chỗ nào khác nhau?
Hoa Thanh Dật cũng nhìn vào trong lồng lưu ly, thật sự nhìn không ra cái gì đặc thù.
Hắn ta thích trâu!
- Không xác định, sau này lại xem. Nghe nói đối thủ sống chết của ngươi Viêm La bị giết? Hoa huynh không đi tửu lâu chúc mừng, sao lại tới Xích Lôi cung này?
Bạch Tiểu Thuần lại nhìn Linh Ngưu một lát, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
- Ý ngươi là ta giết?
- Không cần mẫn cảm như vậy, không ai nói là ngươi giết, hơn nữa... Ngươi giết thì sao? Viêm gia còn có thể giết ngươi sao?
Bạch Tiểu Thuần trong lời nói có ý, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, mỉm cười gật đầu với Hoa Thanh Dật , nho nhã lễ độ, cử chỉ tao nhã:
- Hoa muội muội, thật lâu không gặp, càng thêm xinh đẹp.
- Cảm ơn huynh đã khen ngợi, huynh cũng ngày càng đẹp.
Hoa Thanh Dật bị hắn nhìn như vậy cũng có chút khẩn trương, đứng ở bên cạnh Hoa Đại Chuy lặng lẽ lôi kéo góc áo hắn.
- Cáo từ, Huyễn Linh Pháp Thiên gặp lại.
Bạch Tiểu Thuần cười yếu ớt, cáo từ rời đi, nhưng ngay lúc xoay người, bỗng nhiên chú ý tới Tần Mệnh cùng Yêu Nhi, đôi mắt linh động mà lộng lẫy kia hơi ngưng lại, đặt ở trên người bọn họ.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi thản nhiên đối mặt với ánh mắt của hắn, không gợn sóng, bình tĩnh tĩnh lặng, nhưng mà... Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm bọn họ, hai tay hai người không khỏi chậm rãi nắm chặt, trong lúc bình tĩnh mang theo cảnh giác.
Trong thập bát yêu nghiệt Trung Vực, thực lực tổng hợp của Bạch Tiểu Thuần xếp thứ hai, nhưng nếu luận tính nguy hiểm, tuyệt đối là đệ nhất! Bọn họ hiện tại nhìn không thấu thực lực của Bạch Tiểu Thuần, hẳn là đã là Huyền Võ cảnh ngũ trọng thiên, hẳn là có vốn liếng chống lại thập đại nhân kiệt.
Sự nguy hiểm của Bạch Tiểu Thuần không nằm ở tính cách của hắn, mà là võ pháp của hắn!
Một loại bí thuật linh hồn , có thể đem người còn sống luyện thành con rối.
Bạch Tiểu Thuần cẩn thận đánh giá bọn họ, ý cười hơi sâu sắc.
- Hai vị bằng hữu, ngoại vực sao?
- Bắc Vực, Lục Nghiêu (Khuynh Thành).
- Các ngươi là bằng hữu của Hoa huynh?
- Đây là bằng hữu của ta ở Bắc Vực, làm sao?