Hoa Đại Chuy rất hiếm khi thấy Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng cảm thấy hứng thú đối với ai .
- Hoa huynh có thể kết giao với bằng hữu như vậy, thật là phúc khí tốt. Bạch gia, Bạch Tiểu Thuần, may mắn được gặp.
Bạch Tiểu Thuần chủ động biểu đạt thiện ý với Tần Mệnh, cử chỉ ôn hòa, dung nhan tuyệt mỹ, y phục tu thân, tất cả đều làm cho người ta sinh ra hảo cảm, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người không biết hắn!
Hoa Đại Chuy nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn Lục Nghiêu và Khuynh Thành, càng kỳ quái hơn.
- Chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?
Yêu Nhi thăm dò hắn.
- Ta đã gặp qua các ngươi, các ngươi chưa từng thấy qua ta, bất quá hiện tại xem như quen biết.
Nụ cười của Bạch Tiểu Thuần ý vị thâm trường.
Hoa Thanh Dật di giọng nói:
- Ngươi đã gặp qua bọn họ? Khi nào?
Bạch Tiểu Thuần cười mà không nói, nhìn bọn họ thật sâu một cái, giơ tay đặt lên ngực, hơi gật đầu, cáo từ rời đi.
- Dường như hắn nhận ra chúng ta.
Yêu Nhi ghé vào bên tai Tần Mệnh thì thầm.
- Thần thần bí bí.
Hoa Thanh Dật bĩu môi, rất không thích người này, ở chung với hắn rất không có cảm giác an toàn, không chừng lúc nào đó sẽ bị hắn khống chế, cho nên trong hoàng thành lưu truyền một câu, ngàn vạn lần không nên làm địch cùng Bạch Tiểu Thuần , càng không nên tới gần Bạch Tiểu Thuần trong vòng mười bước, bằng không ngươi chết như thế nào cũng không biết.
- Hắn rất khiêm tốn, khiêm tốn đến mức không có ai có thể xác định thực lực chân thật của hắn, là một nhân vật nguy hiểm được thập đại nhân kiệt công nhận . Nếu như trong thập bát yêu nghiệt thật sự có ai có thể khiêu chiến địa vị nhân kiệt, đương nhiên thuộc về hai nhân vật cấp yêu nghiệt đầu Phong Phi Tuyết cùng Bạch Tiểu Thuần, trong đó đặc biệt là bài danh thứ hai Bạch Tiểu Thuần là nhất, mà những lời này ngay cả Phong Phi Tuyết cũng chấp nhận.
- Chúng ta không trêu chọc hắn là được rồi, đi, đến phía trước nhìn một chút.
Tần Mệnh không để trong lòng, chỉ cần không trêu chọc chúng ta, cái gì cũng dễ nói. Hắn dưới sự chỉ dẫn của Bạch Ngọc Tiểu Quy đi tới góc trước, có mấy vị nhân viên công tác đang đem Linh Yêu mới tới chuyển đến trong lồng lưu ly của gian hàng, đều là Linh Yêu thoạt nhìn rất bình thường, có hai con sói con, một con rắn non, ba con gấu con, còn có một con chó con lông trắng xù .
Tiểu Quy nằm sấp trên vai Tần Mệnh, hơi híp mắt, nhìn chằm chằm con chó con kia.
- Ý ngươi là nó?
Tần Mệnh đứng ở bên ngoài gian hàng, nhìn con vật đang bị kéo vào lồng sắt, lông nó xù xì, không có một sợi lông tơ, giống như một quả cầu tuyết mềm mại, thoạt nhìn giống như một con chó nhỏ đáng yêu non nớt, nhìn kỹ lại thì không giống, nói không nên lời là loài gì, nó hẳn là sinh ra không bao lâu, vô cùng nhỏ, nhưng ngạo kiều ngửa đầu, kịch liệt giãy dụa, muốn giãy thoát khỏi sợi xích trên cổ .
- Thành thật một chút!
Một nam tử phụ trách lắp đặt lồng lưu ly giơ roi lên quất vào người nó.
Chó con non nớt kêu lên, hung hăng đụng vào lồng lưu ly, đau đến nỗi cả người nó co giật, nhưng vẫn quật cường giãy dụa đứng lên, một chút thích khí từ hai đáy mắt linh động kia manh động, hoàn toàn không hợp với bộ dáng vừa đáng yêu vừa trắng như tuyết của nó.
Con rùa nhỏ xúc động:
- Hổ! Đó là một con hổ!
- Hổ gì?
Tần Mệnh nhìn kỹ, thật có chút bộ dáng hổ, nhưng cũng không quá giống.
- Bạch Hổ! Bạch Hổ thuần huyết!
Tiểu Quy dùng sức duỗi đầu, nhìn chằm chằm nó. Là huyết mạch Bạch Hổ di truyền? Hay là bạch hổ thật? Đây là một khái niệm hoàn toàn khác nhau, giống như rắn và rồng!
- Xác định?
Tần Mệnh không phải quá hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ thuần huyết, nhưng rất rõ ràng nhớ rõ lúc trước ở Thủ Vọng Hải Ngạn từng nhìn thấy một con mãnh hổ màu trắng gầm thét với tông chủ Thanh Vân tông, thanh uy kinh người, sát thế ngập trời, lưu lại ở trong đầu hắn hình ảnh rất rung động.
- Xác định? Ta không dám xác định.
Bạch Ngọc Tiểu Quy chậm rãi lắc đầu, vừa nhìn lại, đáy mắt dần dần nổi lên gợn sóng, mai rùa bạch ngọc tinh xảo cũng theo gợn sóng kia xuất hiện huỳnh quang, giống như là muốn hoàn toàn nhìn thấu tiểu bồi này.
- Bạch Hổ nhất tộc sát tính quá nặng, chinh chiến bốn phía, đại sát bát phương, ý đồ thống nhất yêu tộc, bọn chúng ở Cửu Hoàng Thiên Kiều gầm thét thiên đạo, ở Vạn Thú Hà Xuyên tàn sát thất đại yêu tôn, dẫn hoàng tuyền tử thủy đổ hoàng lăng Thiên Đình, còn từng ý đồ phá hủy thiên trụ, cuối cùng dẫn phát trăm họ phẫn nộ, Bạch Hổ nhất tộc bị diệt toàn tộc, không một đời sống sót, chúng nó… trước khi chết tại trận chiến đó, ta... Ở hiện trường...
Bạch Ngọc Tiểu Quy nhẹ nhàng nỉ non, vẻ mặt trang trọng nghiêm trang, không nên!
Bạch Hổ thuần huyết đã chôn vùi toàn bộ vạn năm trước, các hoàng tộc cùng ký kết mật ước tử vong, không cho phép Bạch Hổ thuần huyết tái hiện thế gian, nhưng khí tức trên người tiểu tử này... Tại sao... lại làm cho nó sinh ra một chút bất an?
- Ngươi nói gì?
Tần Mệnh không nghe rõ Tiểu Quy nói thầm cái gì.
- Mặc kệ, mua nó đi!
Tiểu Quy lắc lắc đầu, khôi phục bộ dáng lười nhác:
- Trước tiên nuôi dưỡng xem, được thì nuôi, không được thì hầm acnh, canh xương hổ rất cường tráng, thúc đẩy ngươi phát triển.
Con hổ con lông xù dường như đột nhiên cảm thấy mối đe dọa, không còn đấu tranh, đứng đó tìm kiếm nguồn nguy hiểm.
- Ngươi thích cái nào?
Yêu Nhi bước đôi chân dài, ý cười trong suốt. Vòng eo mềm mại tựa như liễu yếu trong gió, áo choàng rộng rãi cơ hồ muốn che không nổi vóc người nóng bỏng hoàn mỹ của nàng, trong lòng nàng lộ ra cảm giác yêu mị làm cho huyết mạch người ta phun trào, dẫn tới đám người xung quanh liên tiếp ghé mắt, nếu không phải nhìn bộ dáng nàng rất bình thường, nói không chừng những công tử ăn chơi trác táng kia sẽ đi lên đùa giỡn.