Ngay cả Hoa Thanh Dật cũng nhịn không được so sánh thân thể của mình, tuy rằng xinh đẹp lung linh, nhưng so với sự yêu diễm của Yêu Nhi, nàng càng giống như một quả mọng không chín.
- Đều là Linh Yêu cấp hai bình thường, không có gì để xem.
Hoa Đại Chuy khiêng trọng chùy ầm ầm đi tới, bước chân nặng nề đè lên mặt đất kêu lên, hắn liếc mắt nhìn Linh Yêu bên trong liền không có hứng thú.
- Con chó kia giá bao nhiêu tiền?
Tần Mệnh hỏi thị nữ đang bận rộn.
- Ngài tốt, có phải là con này không?
Thị nữ nhìn thấy huynh muội Hoa gia bên cạnh Tần Mệnh, không dám trì hoãn, buông công việc trong tay bước nhanh tới, trên mặt trắng nõn mang theo nụ cười lễ phép.
- Đúng, chính là nó, con chó nhỏ quật cường kia.
- Ta trước tiên giúp ngài nhìn ha, những thứ này đều là mới tới, còn chưa chính thức niêm yết giá.
Thị nữ lấy ra một danh sách hàng hóa, cẩn thận nghiên cứu một hồi, mỉm cười nói:
- Đây là Khai Sơn Ngao con, giá một ngàn vàng.
- Đây là Khai Sơn Ngao? Ngươi lừa ai? Gọi ông chủ của các ngươi ra đây.
Hoa Đại Chuy trừng mắt, ngữ khí không tốt, ở trước mặt ta lừa bằng hữu ta?
Thị nữ sắc mặt nhất thời xấu hổ, con này quả thật không giống Khai Sơn Ngao, nàng làm việc ở chỗ này năm năm, rất nhiều loài đều có thể dễ dàng nhận ra, ngươi nói nó không phải là Khai Sơn Ngao, nhưng nhìn kỹ lại rất khó gọi ra tên của con vật nhỏ này, có thể sư phụ phụ trách kiểm duyệt cũng cảm giác nó hơi giống Khai Sơn Ngao nhưng lại không rõ lắm, liền tùy tiện đặt tên, dù sao linh lực cũng không phải quá mạnh, cũng không có khả năng là dị thú đặc biệt.
- Nếu là bằng hữu của Hoa gia, ta có thể tự mình làm chủ, nhường giá cho ngài, năm trăm kim tệ, ngài xem...
Kỳ thật nàng không có quyền này, nhưng nếu chọc cho người Hoa gia không vui, ông chủ lại càng không cho phép. Trước tiên hạ thấp giá cả, làm cho Hoa nhị gia hài lòng, đến lúc đó tự mình đi giải thích, ông chủ hẳn là sẽ không trừng phạt mình.
- Ngươi thực sự thích?
Hoa Đại Chuy lại nhìn chó con, thật sự không nhìn ra chỗ nào không bình thường.
Yêu Nhi đi tới phía trước cúi người nhìn một lát, vật nhỏ này làm sao có thể để Tần Mệnh nhìn trúng?
Tiểu Hổ bỗng nhiên bị nhiều người vây xem như vậy, rất không thích ứng, cũng có chút tức giận, nhếch miệng, lộ ra một hàng răng sữa thật dày đặc, chẳng những không có hung tướng, ngược lại đáng yêu làm cho Yêu Nhi cùng Hoa Thanh Dật trước mắt sáng ngời, nhịn không được liền muốn ôm một cái.
- Năm trăm kim tệ, ta muốn.
Tần Mệnh biểu hiện rất bình thường, trong lòng lại kích động. Hắn tuy rằng không có tính toán nuôi Linh Yêu, nhưng hoàn toàn không ngại nuôi một con Bạch Hổ, con hổ này vừa mới sinh ra không bao lâu, dụng tâm bồi dưỡng tuyệt đối sẽ trở thành bằng hữu trung thành nhất.
Bạch Hổ chủ sát, tính cao ngạo, thị chiến, rất phù hợp với khẩu vị của Tần Mệnh.
- Không cần ngươi bỏ tiền ra, ghi vào sổ sách Hoa gia ta.
Hoa Đại Chuy hào khí cắt ngang Tần Mệnh, năm trăm kim tệ mà thôi, Hoa gia không quan tâm.
- Vẫn là để ta...
Tần Mệnh cũng không muốn nợ hắn nhân tình này, đây chính là Bạch Hổ a!
- Nào?! Có coi ta là bằng hữu không?
Hoa Đại Chuy mất hứng, ý bảo thị nữ nhanh chóng lắp lồng.
- Nó có gì đặc biệt?
Yêu Nhi chạm vào lồng lưu ly, trở lại bên cạnh Tần Mệnh nhẹ giọng hỏi.
- Tiểu Quy coi trọng nó.
- Ồ? Ngươi không thích rùa cái sao? Làm sao lại thay đổi hương vị? Nó còn quá nhỏ để chịu đựng được ngươi giày vò.
Yêu Nhi xấu xa trêu đùa.
- Tiểu tổ ta là rùa như vậy sao? Ta là rùa đứng đắn!
Tiểu Quy dùng thanh âm thấp để đáp lễ nàng.
- Ngươi đừng đến gần ta như vậy, ta ăn mặn vốn không nôn nóng, yêu nhân thông sát, ta sợ ta nhịn không được.
- Các ngươi lẩm bẩm cái gì?
Hoa Thanh Dật tiến lại gần, hai người này sao lại luôn thích nói chuyện lặng lẽ.
Thị nữ lập hóa đơn xong, đưa cho Hoa Đại Chuy:
- Nhị gia, ngài ký tên, nó chính là bằng hữu của ngài rồi.
Hoa Đại Chuy long phi phượng múa ký xong chữ, lầm bầm một tiếng.
- Năm trăm kim tệ đều mắc.
Thị nữ xấu hổ cười cười, đang muốn đi vào bên trong lấy Tiểu Bạch Hổ ra, xa xa đám người bỗng nhiên truyền đến từng trận tiếng kinh hô, rối loạn rung chuyển, giống như xảy ra chuyện gì đó.
- Ai dám ở chỗ này gây sự?
Hoa Đại Chuy quay đầu lại.
- Rống!
Một tiếng thú ngâm non nớt truyền khắp thương khu, các Linh Yêu trong lồng triển lãm lại lần lượt an tĩnh, nhìn phương hướng cửa vào, có người cảnh giác, có người kỳ quái, có người kiêng kỵ.
Đám người lui về phía sau, nhường ra một đường, kéo dài về phía bên trong.
Một con cá sấu khổng lồ mập mạp bước về phía trước, thân hình dài năm mét, lân giáp đen cứng cỏi, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt lại hung ác dọa người, mỗi một bước di chuyển đều phát ra tiếng vỗ nặng nề. Một nam một nữ đi ở phía trước, nam chính là công tử Tiết gia Tiết Bắc Vũ, cao ngạo ngẩng đầu, lạnh lùng quét qua đám người xung quanh, chỉ là cố ý vô tình tụt lại phía sau thiếu nữ hai bước, tỏ vẻ kính trọng.
- Tiết Thiền Ngọc!
- Nàng đã trở lại!
- Trên vai nàng là Linh Yêu gì?
- Linh Yêu thứ ba? Chẳng lẽ nàng ở Sa Mạc Nam Vực ký kết khế ước Linh Yêu thứ ba sao?
- Hai mươi tuổi đã ký kết ba con, tương lai sẽ có bao nhiêu con? Trách không được người Tiết gia nói thành tựu tương lai của nàng sẽ đuổi theo lão tổ Tiết gia.
- Đó là Linh Yêu cái gì, rắn sao? Làm sao lại có cánh, còn có hai móng vuốt nhỏ.
- Tiết Thiền Ngọc sao lại đến thương khu đại chúng này?
Đám người kinh hô, nghị luận sôi nổi, cũng không dám lớn tiếng.