Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 394 - Chương 394 - Tiết Thiền Ngọc, Ta Muốn (1)

Chương 394 - Tiết Thiền Ngọc, ta muốn (1)
Chương 394 - Tiết Thiền Ngọc, ta muốn (1)

Thiếu nữ không để ý xung quanh nghị luận, thanh ngạo đi ở phía trước, làn da của nàng tuy rằng hơi ngâm đen, nhưng không che giấu được tư hình tú lệ, dung quang chiếu người, dáng người cao gầy xinh đẹp, đôi chân thon dài tròn trịa căng cứng, dáng đi ưu nhã.

Nàng vô cùng xinh đẹp, cũng không phải là vẻ đẹp nhu nhược linh tú, cũng không phải trắng nõn ôn nhuận, mà là vẻ đẹp hoang dã, ngũ quan tinh xảo, làn da hơi đen khỏe mạnh, dáng người xinh đẹp, còn có trước ngực đầy đặn, hình chân hoàn mỹ, tất cả đều thể hiện phong tình động lòng người, hào quang chiếu rọi, làm cho nữ tử xung quanh ảm đạm thất sắc.

Tiết Thiền Ngọc!

Trưởng nữ Tiết gia, đệ tử Thánh Viêm Thánh Đường, cũng là kỳ nữ tử đứng đầu tam kỳ nữ của nhân kiệt bảng Trung Vực.

Khóe miệng nàng theo thói quen câu lên, là tự tin, càng là thanh ngạo, người có thể làm cho nàng đặt trong mắt, rất ít!

Mái tóc dài đen nhánh mềm mại của nàng tùy ý xõa tung ở phía sau, một con rắn nhỏ màu vàng cao ngạo đứng trên đầu vai xương quai xanh gợi cảm của nàng, bộ dáng tựa như Xà Phi, đỉnh đầu lại đội một cái sừng nhỏ màu vàng, phía trước sinh ra hai cái móng vuốt nhỏ, sau lưng còn có hai cánh non nớt, thoạt nhìn nhỏ nhắn mê người, lại có loại ngạo khí lẫm liệt bất khả xâm phạm, thú ngâm to rõ vang vọng khu, tràn ngập uy áp đáng sợ.

Mọi người đều biết, Linh Yêu khế ước của Tiết Thiền Ngọc có Ô Kim Viên cùng Thất Thải Huyễn Điệp, nhưng hôm nay lại có thêm một tiểu yêu kỳ quái như vậy, hiển nhiên là ký kết khế ước thú thứ ba, hơn nữa còn cực kỳ bất phàm!

Cảnh giới Huyền Võ Lục Trọng Thiên, ba con khế ước thú, thiên phú cùng thực lực như vậy đủ để vững vàng ngồi trong bảng ba nhân kiệt bảng!

- Hôm nay thật sự là náo nhiệt, vừa mới tiễn Bạch Tiểu Thuần đi, lại tới Tiết Thiền Ngọc.

Ánh mắt Hoa Đại Chuy giống như tất cả mọi người, rơi vào trên vai Tiết Thiền Ngọc, con tiểu yêu thần kỳ kia, đây là loại vật gì? Chẳng lẽ là Linh Yêu mới mà Tiết Thiền Ngọc thuần phục ở Sa Mạc Nam Vực?

- Tại sao nàng lại đến đây? Có gì đáng để nàng đến ở đây, phải, nàng dường như đang tiến đến chỗ chúng ta.

Hoa Thanh Dật kinh ngạc phát hiện Tiết Thiền Ngọc lại đi tới chỗ bọn họ.

Đám người nhao nhao nhường đường, một thông đạo từ cửa vào thẳng tắp kéo dài đến chỗ đám người Tần Mệnh.

Tần Mệnh trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ là Tiết Bắc Vũ xác định người lột bỏ y phục của hắn chính là ta cùng Yêu Nhi? Mang theo tỷ tỷ tới báo thù?

Nụ cười tươi trên mặt Yêu Nhi không giảm, nhưng đã chuẩn bị tốt chiến đấu.

Tiết Thiền Ngọc bước đi hai chân dài mê người, ở giữa làn váy phân nhánh như ẩn như hiện, đi tới trước mặt bọn người Tần Mệnh, cho đến lúc này, ánh mắt của nàng mới liếc mắt nhìn huynh muội Hoa gia, cười khanh khách:

- Đại chùy đệ đệ, dáng người này của ngươi thật càng khiến người ta yêu thích, rảnh rỗi đến Tiết gia ta ngồi một chút?

Sắc mặt Hoa Đại Chuy trầm xuống, hừ một tiếng, không để ý tới nữa, hắn cũng không phát cuồng đến đùa giỡn nữ tử này.

- Hừ cái gì, tỷ tỷ ta mời ngươi là cho ngươi mặt mũi.

Tiết Bắc Vũ ngạo khí dâng trào, ở bên cạnh tỷ tỷ, hắn có thể ngạo thị tất cả mọi người, ai dám không phục?

- Tiết Bắc Vũ, vừa mới thay y phục mới a, nhìn rất vừa người, nhớ buộc chặt thắt lưng quần, đừng để người ta cởi.

Hoa Thanh Dật bĩu môi, rất là khinh thường.

- Ngươi..

Tiết Bắc Vũ trừng mắt nhìn nàng một cái, tiểu nương bì này, dám vạch trần chỗ đau của công tử trước mặt mọi người.

- Ngươi cái gì mà ngươi? Nhìn cái gì? Bổn cô nương cùng ngươi nói chuyện là cho ngươi mặt mũi.

- Ôi, mấy năm không gặp, miệng lưỡi lưu loát. Tuy nhiên diện mạo nha… cũng chỉ như vậy.

- Không có trắng như ngươi, cả người cũng không có lông, là nam tử sao?

Hoa Thanh Dật liền níu lấy việc hắn hôm nay bị người lột bỏ y phục lúng túng không buông.

Tất cả mọi người dùng sức hé miệng, không để cho mình cười ra tiếng.

- Ta có phải là nam tử hay không, ngươi để trải nghiệm thử? Đúng rồi, Tiết gia chúng ta một mực suy nghĩ thông gia cùng Hoa gia các ngươi, nếu không... Ta trở về nói với phụ thân, hai chúng ta gom góp một đôi thử xem?

Tiết Bắc Vũ mặt âm trầm không có ý tốt nhìn Hoa Thanh Dật.

- Ngươi dám!

Hoa Thanh Dật hoa dung thất sắc, hai nhà quả thật có ý nghĩ đến thông gia, nếu Tiết Bắc Vũ trở về nhắc tới, thật có khả năng gả nàng qua, loại siêu cấp thế tộc như bọn họ, lợi ích gia tộc cao hơn hết thảy.

- Hắn không dám!

Hoa Đại Chuy ngăn ở trước mặt Hoa Thanh Dật, để muội muội ta gả cho một tên hỗn đản như vậy? Tuy rằng thiên phú quả thật không tệ, nhưng lại có chút khuyết tật trí tuệ.

- Lại chọc ta, ngươi xem ta có dám hay không, dù sao lão tử cũng có thể cưới thiếp, không phải cả đời trông chừng nữ tử này, ngươi dám sau lưng ta trộm hán tử sao?

Tiết Bắc Vũ vô lại cố gắng lại đi lên.

Yêu Nhi nhướng mày, trên mặt người này rõ ràng viết hai chữ, thiếu đánh!

- Hoa muội muội, rảnh rỗi đến Tiết gia ngồi một chút a, kỳ thật Bắc Vũ nhà ta vẫn rất tốt.

Tiết Thiền Ngọc dịu dàng cười, phong tình vạn chủng, sáng sủa chiếu người, nàng đơn giản nói hai câu, không để ý tới hai người đấu võ mồm, liền từ bên người Tần Mệnh cùng Yêu Nhi đi tới, nhìn lồng lưu ly trên đài triển lãm. Con ngươi dựng thẳng của tiểu yêu trên vai hơi ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch Hổ, ô ô gầm nhẹ, cánh nhỏ đều chậm rãi triển mở ra.

- Chính là nó?

Tiết Thiền Ngọc nói nhỏ, đi thẳng lên gian hàng, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ gõ lồng lưu ly, thản nhiên cười:

- Ta mua.

Thị nữ nhìn Tiết Thiền Ngọc, lại nhìn chó con trong lồng, giống như muốn xác định có phải là nó hay không.

Bình Luận (0)
Comment