Yêu Nhi rúc vào Tần Mệnh, cười nhạt:
- Tiểu hoàn khố, đừng chỉ lung tung nha, ta chính là nữ hài tử nhà đứng đắn, làm sao có thể tùy tiện lột y phục của nam tử khác.
- Tỷ tỷ, không sai, chính là bọn họ! Được lắm, các ngươi làm nhục ta, còn dám lộ diện trước mặt ta.
Tiết Bắc Vũ tuy rằng chỉ giao thủ mấy hiệp cùng Yêu Nhi, cũng không thấy rõ bộ dáng cụ thể, nhưng ấn tượng mơ hồ vẫn có, trách không được vừa mới nhìn đã thấy quen mặt, thì ra người tập kích hôm nay chính là nàng!
- Cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy, Tiết Bắc Vũ ngươi thấy rõ ràng rồi?
Hoa Đại Chuy biểu tình nghiêm túc nhắc nhở.
- Không thể sai được! Ta đã nói rồi, ai có lá gan lớn như vậy dám nhục nhã ta trước mặt mọi người, thì ra là Hoa Đại Chuy ngươi sai khiến!
Tiết Bắc Vũ hùng hổ, đem Hoa Đại Chuy cùng tính vào.
- Hoa Đại Chuy ta cùng Tiết gia các ngươi không thù không oán, không có khả năng làm loại chuyện này. Hoa Đại Chuy không có giải thích nhiều, mà là nhìn Tần Mệnh cùng Yêu Nhi, chờ đợi bọn họ trả lời.
Người tập kích Tiết Bắc Vũ là bọn họ? Vậy người giết Hàn Ngọ Dương và Viêm La thì sao, cũng là bọn họ?
Người tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều, điều này so với nhìn Linh Yêu thú vị hơn nhiều, chỉ là chuyện phát triển càng ngày càng ngoài dự liệu của mọi người.
- Có bằng chứng nào không? Tần Mệnh đột nhiên nổi một quyền, nặng nề đánh nát lồng lưu ly trước mặt, kéo lấy sợi xích của Tiểu Bạch Hổ, mạnh mẽ mang vào trong ngực mình.
Tiểu Bạch Hổ bật cường giãy dụa, nhưng rất nhanh bị tiểu quy trên vai Tần Mệnh hấp dẫn, ánh mắt đen nhánh tràn đầy tò mò, còn thăm dò duỗi móng vuốt non nớt muốn chạm vào nó.
- Cuồng ngạo!
Tiết Bắc Vũ tức giận không nhẹ, Tiết gia từ khi nào lại bị khinh thị như vậy. Người này thật sự cho rằng leo lên Hoa gia là có thể không sợ hãi? Hay là Hoa gia cho hắn cái gì bảo đảm, cố ý sai hắn buông tay làm?
- Ngươi có mặt mũi nói người khác cuồng ngạo?
Yêu Nhi cười nhạo, nếu Tần Mệnh không tiếc vì chó con mà đối kháng Tiết gia, nàng càng không có gì phải băn khoăn, cùng lắm thì bị nhìn thấu thân phận thôi, có chiếu lệnh hoàng gia đặt ở đó, Tiết gia không dám làm gì bọn họ, Viêm gia càng không dám, hai nhà chỉ có thể nghẹn đến Huyễn Linh Pháp Thiên lại động thủ, điểm này, Yêu Nhi khống chế rất thấu.
- Tỷ tỷ! Tỷ định dễ dàng tha thứ cho bọn hắn tới khi nào, giết bọn chúng đi!
Tiết Bắc Vũ kỳ quái, tỷ tỷ hôm nay hình như đặc biệt kiên nhẫn.
Tiết Thiền Ngọc nhếch khóe miệng hồng nhuận, ý cười trong suốt nhìn Tần Mệnh:
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ra giá, đem tiểu thú trong tay ngươi cùng tiểu quy trên vai ngươi, cùng nhau đóng gói bán cho ta. Miễn là ngươi có thể đủ khả năng ra giá, ta có thể đồng ý, cũng đảm bảo rằng sau đó sẽ không tìm ngươi rắc rối.
- Vô giá! Không bán!
Tần Mệnh quả quyết cự tuyệt, nên khéo léo thì khéo léo, nên nhượng bộ thì nhượng bộ, nhưng nơi nên cường thế tuyệt đối không được lùi bước, đây là thái độ xử thế của Tần Mệnh.
- Hảo hảo suy nghĩ rõ ràng, cơ hội khó có được, đừng cuối cùng Linh Yêu không bảo trụ, mạng cũng đắp lên!
Trong tiếng cười khanh khách của Tiết Thiền Ngọc đã lộ ra sát ý, nàng rất ít có tính tình tốt như vậy, nhưng ngươi lại không biết tốt xấu gì?
- Phụng bồi đến cùng.
Tần Mệnh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
- Chúng ta phụng bồi, tuy nhiên ta cũng khuyên một câu, đừng cuối cùng Linh Yêu không có được, đắp lên mạng nhỏ của đệ đệ ngươi.
Yêu Nhi dựa vào Tần Mệnh, gối lên vai hắn, chậm rãi cười nói, sát khí tất hiện.
Bầu không khí hiện trường chợt khẩn trương, đám người xung quanh không ngừng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách, sợ bị ảnh hưởng. Mọi người đều ngạc nhiên, hai người này rốt cuộc có lai lịch gì? Dám công nhiên khiêu chiến Tiết Thiền Ngọc. Chẳng lẽ thật sự là Hoa gia sai khiến?
Tổng quản Xích Lôi cung đã nghe tin chạy tới, nhưng nhìn thấy không khí hai bên giương cung bạt kiếm, âm thầm kêu khổ, trốn ở chỗ tối không dám ra mặt, nếu như là người ngoài cùng Tiết Thiền Ngọc đối kháng, hắn sẽ không chút do dự đứng về phía Tiết Thiền Ngọc, sau đó lại thương lượng chuyện của tiểu thú thần bí.
Nhưng có thêm một Hoa gia, chuyện liền phiền toái, ai dám nhúng tay vào chính là tự tìm phiền phức, cũng là gây phiền toái cho Xích Lôi cung.
- Ca ca... Hoa Thanh Dật đang muốn nói cái gì, lại bị Hoa Đại Chuy ngăn lại.
Hoa Thanh Dật khó hiểu, Hoa Đại Chuy ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Mệnh cùng Yêu Nhi, hoài nghi lúc trước lại dâng lên trong lòng, các ngươi… rốt cuộc là ai?
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi cố ý vô tình khẽ chạm vào đầu ngón tay, ăn ý đưa ra quyết định. Tần Mệnh bất luận như thế nào cũng phải ôm lấy Tiểu Bạch Hổ, mà loại người cao ngạo như Tiết Thiền Ngọc tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay, nếu đã như vậy, chỉ có thể cứng rắn đánh một hồi, để cho nàng một lần nữa nhận thức hai người trước mặt. Mặc dù bại lộ thân phận, cũng không sao cả. Bọn họ tuy rằng không hy vọng bại lộ quá sớm, có thể thoải mái thêm vài ngày là vài ngày, nhưng thật sự vạn bất đắc dĩ, bọn họ không để ý bại lộ sớm.
Yêu Nhi đương nhiên đồng ý với quyết định của Tần Mệnh, nàng liền thích náo nhiệt, thích nguy hiểm lại kích thích mưa gió mãnh liệt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ có lòng tin có thể bảo trụ tính mạng.
- Thú vị rồi, ta đến xem các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
Tay phải Tiết Thiền Ngọc chậm rãi nâng lên, hướng về phía Tần Mệnh.
- Đã cho ngươi cơ hội,
- Tỷ, giáo huấn bọn hắn thật tốt!
Tiết Bắc Vũ trốn ở phía sau, đứng trên lưng mập mạp của Thôn Thiên Ngạc.