- Không phải các ngươi viết sao, Khai Sơn Ngao a!
Tổng quản quay đầu lại hung hăng liếc mắt nhìn mấy sư phụ xếp hạng đi theo phía sau, mấy sư phụ kia mặt đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.
- Không biết chẳng phải là tốt hơn sao?
Tần Mệnh vỗ vỗ bả vai hắn, ôm hổ con rời đi.
Hoa Đại Chuy đuổi theo Tần Mệnh, nhìn chằm chằm mặt hắn, bất thình lình một câu:
- Tần Mệnh!
- Đâu?
Tần Mệnh dừng lại, kinh ngạc nhìn xung quanh.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hoa Đại Chuy nghiêm trọng hoài nghi tên trước mắt này chính là Tần Mệnh cải trang, nhưng lại cẩn thận ngẫm lại, cảnh giới hiện tại của Tần Mệnh nhiều khả năng là vừa mới tiến vào tứ trọng thiên mà thôi, làm sao có thể đánh lui Ô Kim Viên, nhưng nếu không phải Tần Mệnh, Lục Nghiêu này rốt cuộc là lai lịch gì? Sư phụ là ai! Trước kia cảm giác hắn vừa mới xông vào giang hồ, có tràn đầy nhiệt huyết, ghét xấu xa như thù, không biết khống chế, nhưng hiện tại cảm giác không phải như vậy, là mình nghĩ nhiều sao?
Tần Mệnh cười khẽ:
- Ta đã bao giờ làm tổn thương ngươi chưa? Ta có phải là kẻ ác không? Ta không có ý tốt với ngươi không?
- Không có.
- Đó không phải là đúng rồi sao. Ngươi có vẻ rất rối rắm, có phức tạp như vậy không, chúng ta chỉ là bằng hữu, ngươi hỏi lòng của mình, có cảm thấy rằng ta xứng đáng kết giao, chúng ta tiếp tục kết giao, gây rối, xông xáo, uống rượu, khoái chí ân thù. Nếu cảm thấy ta phức tạp, hoặc không xứng đáng để kết giao, chúng ta có thể gặp gỡ cũng có thể chia tay. Ngươi cứ nói đi?
Sắc mặt Hoa Đại Chuy ngưng trọng thoáng nhẹ nhàng:
- Đúng là thế.
- Ta không phức tạp như vậy, đừng suy nghĩ nhiều. Chờ Huyễn Linh Pháp Thiên chấm dứt, ta sẽ rời khỏi hoàng triều, đến nơi xa hơn tu luyện, thấy phong cảnh đẹp hơn, kết giao càng nhiều người, trải nghiệm tu luyện tàn khốc hơn. Ta có thể đi xa hoặc ta có thể chết ở đâu đó. Ngươi và ta chỉ có duyên phận trong vài tháng này, sau này khó có thể gặp lại nhau.
- Đi xa hơn, nhìn phong cảnh đẹp hơn, gặp nhiều người mạnh mẽ hơn, trải nghiệm kinh nghiệm tàn nhẫn hơn, tốt! Thật là một ý cảnh tiêu sái!
Trong lòng Hoa Đại Chuy có chút rối rắm cùng nghi ngờ nhưng bây giờ đã quét sạch không còn, sảng khoái cười khẽ gật đầu. Không biết vì cái gì, câu ‘có thể chết ở nơi nào đó’ của Tần Mệnh lại khiến hắn cảm động khó hiểu, người có thể có loại chuẩn bị này, người có thể dễ dàng nói ra những lời này, nhất định là một người chân chính theo đuổi võ đạo, không sợ hãi.
- Ta cả đời này, muốn tiếp tục đi thẳng, nếu như may mắn, ta muốn nhìn khắp thế gian, nếu như bất hạnh, chết ở nơi nào đó, trong lòng ta cũng không hối tiếc.
Tần Mệnh khao khát chính là cuộc sống như vậy, tiếp tục đi đến phía trước, cho đến khi không thể đi được nữa.
- Đây cũng là theo đuổi của ta, đáng tiếc, ta có gia tộc, ta có trách nhiệm của ta. Ngươi nói đúng, chúng ta thật sự có thể chỉ có mấy tháng duyên phận, náo loạn một chút, xông xáo một chút, uống rượu, khoái ý ân thù.
Bọn họ cười nói đi ra khỏi thương khu, đang muốn xuống núi, nhưng trước mặt đụng phải một tráng hán, đang ưỡn ngực, khiêng cự phủ, chặn trên đường.
Mã Đại Mãnh dùng sức vặn vẹo cổ, nắm tay siết chặt cự phủ, nhếch miệng nở nụ cười:
- Hoa Đại Chuy, Mã Đại Mãnh ta tìm ngươi đã lâu!
Mã Đại Mãnh?
Tần Mệnh kinh ngạc nhìn tráng hán khôi ngô hùng tráng phía trước, mặt mày râu, chiều cao gần hai thước, hình thể khoa trương, làm cho người ta có loại công kích thị giác rất mãnh liệt. Hắn xắn tay áo, cánh tay đầy lông đen, bàn tay to nắm lấy chuôi cự phủ, chuôi rìu to như cánh tay Tần Mệnh, quấn đầy sợi tơ vàng. Chuôi rìu dài gần hai thước, búa càng dày đến dọa người, mũi nhọn sắc bén làm cho người ta nhịn không được muốn nổi da gà.
Bộ dáng của hắn so với Ô Kim Viên vừa rồi cũng không kém hơn nhiều.
- Ngươi chính là Mã Đại Mãnh?
Hoa Thanh Dật bước tới, há cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, kinh ngạc nhìn Mã Đại Mãnh, người này lớn lên thật dọa người. Cẩn thận so sánh, vẫn là ca ca ta thuận mắt một chút, hắn đây quả thực chính là tinh tinh nha.
- Mã Đại Mãnh!
Hoa Đại Chuy chậm rãi hữu lực nắm chặt trọng chùy, cả người nổi lên một luồng nhiệt lưu. Cũng là võ giả loại sức mạnh, cũng là sử dụng vũ khí hạng nặng, tại một khắc ánh mắt hai người giao tiếp, đã bắn ra tung tóe chiến ý mãnh liệt, trong chiến ý có thừa nhận càng không phục, ai mạnh ai yếu? Trận chiến một hồi lại định.
- Các ngươi đánh, ta sẽ không xen vào.
Tần Mệnh cười dời đi vài bước, kêu Yêu Nhi nhanh chóng rút lui.
Trong nháy mắt chỉ còn lại Mã Đại Mãnh và Hoa Đại Chuy, chiến ý như lửa, hừng hực thiêu đốt, vung vũ khí hạng nặng lên, nắm chặt hai tay, giơ ngang giữa không trung, khớp xương trắng bệch, gân xanh bò đầy hai tay và cổ tay, khí thế hai người kịch liệt tăng lên, hai chân gắt gao đè ép sàn nhà, khí tràng bức người thổi lên đá vụn cùng bụi mù trên mặt đất.
Người đến người đi đều bị khí thế bức bách, kinh hoảng lui về phía sau trăm mét. Có vài người vội vàng rời đi, không muốn bị ngộ thương, có vài người thì hưng trí bừng bừng nhìn, quyết chiến như vậy khó có được, là trên sổ chiến tích của Mã Đại Mãnh lại thêm một yêu nghiệt, hay là Hoa Đại Chuy dũng mãnh chà xát Mã Đại Mãnh, bảo vệ danh tiếng yêu nghiệt của hắn?