- Đừng chạm vào nó! Nếu nó có thể tiêu hóa, chứng tỏ huyết mạch của nó đủ thuần khiết, cho dù không phải hoàn toàn thuần huyết, cũng không sai biệt lắm. Linh Yêu cùng nhân loại về thể chất có sự khác biệt rất lớn, lực lượng huyết mạch càng mạnh, thể chất càng xuất sắc, năng lực thừa nhận càng mạnh, tốc độ trưởng thành cũng sẽ càng nhanh. Có một số Linh Yêu trời sinh chí tôn, không cần giống nhân loại các ngươi phải tu luyện võ pháp, cường hóa thể chất, từng bước từng bước vân vân, chúng nó có truyền thừa bẩm sinh cùng ưu thế phi phàm, tốc độ trưởng thành rất nhanh.
- Thật vậy? Nếu không thể chịu đựng được thì sao?
- Vậy chứng tỏ chúng ta nhìn lầm.
- Kết quả thì sao?
- Linh quả cực phẩm ta cho nó ăn là Huyết Tinh Hỏa Tảo, có thể kích thích huyết mạch của nó ở mức độ lớn nhất, nếu thành, huyết mạch của nó sẽ chậm rãi thức tỉnh, nếu như thất bại, nó đã bị Hỏa Tảo cắn trả.
- Sau đó...
- Tan chảy!
- Ngươi thật sự ra tay được, có cách nào có thể bảo trụ tính mạng nó không?
- Đừng khẩn trương, nó đã ăn nửa canh giờ rồi, nếu như không được đã sớm chết rồi.
- Thật vậy?
- Tiểu tổ ta thành thật chính trực, nói dối?
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng tranh cãi kịch liệt.
- Là ngươi? Làm sao ngươi lại ở đây!
- Là ngươi a, hôm qua chưa đánh nghiện, hôm nay còn tới?
- Đánh rắm! Đây là căn phòng mà Hoa gia ta thuê, sao ngươi lại ở đây!
- Tiểu Hoa à...
- Ngươi gọi ai là Tiểu Hoa, chán sống rồi!
- Hoa Hoa a.
- Muốn chết!
- Đại Chuy à, hôm qua Lục Nghiêu khai đọa cho ta rồi, mời ta uống rượu ăn thịt. Chúng ta không có thù oán gì, ngược lại rất có duyên phận, coi như là không đánh không quen biết đi. Nào, nắm tay, Mãnh gia kết bạn với ngươi này.
- Bớt làm bộ dạng này! Ai nói ta sẽ kết giao với ngươi?
- Nhiều bằng hữu nhiều con đường, đừng mâu thuẫn như vậy, đến đây, ôm Mãnh gia.
- Khởi động, đừng ôm ta…. Tránh ra...
- Oanh!!
Tiếng kim loại tranh minh kịch liệt vang lên, chấn động cả lữ điếm đều run lên, chủ tiệm bừng tỉnh, luống cuống tay chân xông lên mái nhà, mẫu thân của ta ơi, ngàn vạn lần đừng đánh nhau a, tiểu điếm này không chịu nổi giày vò.
- Oanh! Tiểu Hoa, đừng không biết tốt xấu, Mãnh gia cùng ngươi ôm là nhìn lên ngươi, đừng đạp lên mặt mũi.
- Ngày hôm qua không chuẩn bị sẵn sàng, bị ngươi chiếm tiện nghi, hôm nay lại đến!
- Không đến!
- Không dám? Hôm qua không phải ngươi điên lắm sao?
- Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta không biết gia đình giàu có của ngươi? Tối hôm qua khẳng định ngươi trở về ngâm thuốc tắm uống bảo dược, thương thế khôi phục không sai biệt lắm, Mãnh gia ta tối hôm qua say, chưa kịp khôi phục. Ngươi muốn thừa dịp người ta gặp khó khăn? Ai nha, Tiểu Hoa Hoa ngươi này không có đạo nghĩa a, nhìn rất đàn ông, làm việc rất gian trá.
- Ngươi......
Tần Mệnh cười lắc đầu, cẩn thận đặt hổ con ở trên giường, duỗi thắt lưng rời giường.
Yêu Nhi đã tỉnh, thân thể mềm mại vặn vẹo trong chăn, quấn chặt lấy, cho Tần Mệnh một cái ánh mắt kiều mị lại mang chút thẹn thùng:
- Ngươi đi ra ngoài trước, thuận tiện mang ô quy ra ngoài.
Tiểu Quy đang trộm ngắm, lúc này nóng mắt:
- Vì sao? Ta thuần khiết thiện lương như vậy, ánh mắt đều là thưởng thức...
Tần Mệnh bóp chặt nó, nhét vào trong ngực.
-Thô lỗ!
Tiểu Quy treo ở trước ngực hắn, vô lực đi lại.
- Các ngươi dậy sớm như vậy?
Tần Mệnh đi tới phòng khách bên ngoài, hai tráng hán đang hùng hổ trừng mắt, một người cầm trọng chùy, sát khí đằng đằng, một người khiêng cự phủ, liếc mắt nhíu mày.
Chủ tiệm đã lên, theo sau là mấy thị nữ, bưng các loại cơm sáng.
- Hai vị gia, ăn sáng, ta hiếu kính ngài, miễn phí, ăn xong còn có.
- Ngài yên tâm đi, bọn họ đánh không nổi.
Tần Mệnh vẫn đưa cho chủ tiệm một đồng tiền vàng, không thể làm cho người ta khó làm.
- Ngài có tâm.
Chủ tiệm cười theo, kêu các thị nữ đặt xuống nhanh chóng đi.
Hoa Thanh Dật từ phòng ngủ khác đi ra, nhàn nhã yên tĩnh, không để ý hai vị tráng hán trừng mắt bóp cãi:
- Khuynh Thành tỷ tỷ đâu? Ta không thấy ai cả.
Tần Mệnh vẻ mặt xấu hổ:
- Lập tức đi ra.
- A...
Hoa Thanh Dật đỏ mặt, nghĩ đến chuyện thẹn thùng.
Mã Đại Mãnh ngẩng đầu nghiêng mắt nhìn Hoa Đại Chuy:
- Lục Nghiêu, không phải Đại Mãnh ta không nể mặt a, là Tiểu Hoa Hoa này không biết điều.
- Ngươi lại đặc biệt hô một tiếng Tiểu Hoa Hoa, ta gõ chết ngươi nha.
Hoa Đại Chuy nổi trận, hắn là một người hào hùng nhưng nghiêm túc, ngày hôm qua bị Mã Đại Mãnh chấn choáng đã đủ tức giận rồi, hiện tại lại bị lấy tên ra đùa giỡn.
- Nhìn xem ngươi có năng lực.
Mã Đại Mãnh ngồi đến bên cạnh bàn ăn bĩu môi lại lẩm bẩm vài tiếng, cũng không biết thì thầm cái gì, dù sao cũng khẳng định không dễ nghe.
Tần Mệnh chào hỏi Hoa Đại Chuy thở phì mời ngồi xuống:
- Không đánh không quen biết, kết giao bằng hữu, chờ vào Huyễn Linh Pháp Thiên nói không chừng còn phải hỗ trợ lẫn nhau.
Hoa Thanh Dật kéo Hoa Đại Chuy ngồi xuống:
- Ca a, ngồi xuống đi. Bây giờ trong thành đều truyền nói các ngươi lưỡng bại câu thương, ngươi ném hắn xuống núi, hắn chấn ngươi đến hộc máu, không ai nói ngươi bại. Hắn có thể hạ ba vị yêu nghiệt, chứng tỏ ngươi cũng có thực lực làm được, chờ bảng xếp hạng yêu nghiệt lần sau, ngươi có thể tiến vào bảng năm.
Lưỡng bại câu thương? Đều đặc biệt mù quáng a!
Mã Đại Mãnh thiếu chút nữa liền vỗ bàn đứng lên, bị Tần Mệnh đạp mạnh một cước trên bàn, lúc này mới hậm hực ngồi trở lại bàn, trút giận lên bánh bao.
- Hừ! Đó là ta chưa sẵn sàng, lại đánh một trận nữa, khẳng định có thể phân ra thắng bại.