Yêu Nhi cười duyên:
- Hai chúng ta ai là nữ tử ai là nam tử đây? Không giống như Tần Mệnh mà ta biết a, ngươi không phải là rất dũng cảm sao.
- Chúng ta còn nhỏ, phải cố thủ nguyên khí, đi ngủ sớm một chút đi.
Tần Mệnh cách tấm chăn nhận thua, hắn thật sự có chút xao động, hận không thể xoay người đánh ngã nàng, nhưng vừa mới sinh ra ý nghĩ này đã bị hắn hung hăng đè xuống.
Yêu Nhi sửa sang lại xong, quấn chặt áo choàng tắm nằm xuống dựa sát Tần Mệnh. Nàng nhìn Tần Mệnh khẩn trương trong chăn, dịu dàng cười, nhắm mắt lại.
Tuy rằng cách tấm chăn mỏng manh, nhưng Tần Mệnh vẫn có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của Yêu Nhi, sôi trào như lửa, mềm mại như nước, mùi hương thân thể đặc hữu của nữ tử trực tiếp truyền vào chóp mũi Tần Mệnh. Đêm khuya vắng lặng, cùng giường chung gối, loại tư thức ấm áp này thật sự khiến lòng người hấp dẫn, từng tia không khí vi diệu mà kiều diễm, tràn ngập trên chiếc giường rộng rãi.
Tần Mệnh chưa từng khẩn trương như hôm nay, theo lý thuyết mà nói ở chung lâu như vậy, không nên khẩn trương, nhưng Tần Mệnh vẫn là đầu ong ong, trán khẩn trương đều thấy mồ hôi. Hắn cứng đờ thật lâu thật lâu, cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng hô hấp đồng đều của Yêu Nhi, mới thoáng thả lỏng, từ bên trong thò đầu ra, thật cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Ngọc nhan xinh đẹp của Yêu Nhi gần ngay trước mắt, làn da trắng nõn mềm mại trơn nhẵn mê người, mũi quỳnh xinh đẹp, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, đôi môi hồng nhuận, lần thứ hai khơi dậy lửa nóng trong lòng Tần Mệnh, thoáng cúi đầu, còn có thể nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm của nàng, lại đi xuống... Tần Mệnh vội vàng thu hồi ánh mắt, cho dù là như vậy hắn cũng một trận miệng khô lưỡi khô.
Tần Mệnh chậm rãi chống người lên, muốn rời đi, Yêu Nhi lại bỗng nhiên rúc vào trong ngực hắn, cầm tay hắn rơi vào bên hông nhỏ của mình, hai tay mình càng trực tiếp bám lấy cổ Tần Mệnh. Giờ phút này Yêu Nhi nhu mị đến cực điểm, hai má giống như nhuộm hồng hà, da thịt mềm mại hồng nhuận quả thực muốn nhỏ ra nước.
Tần Mệnh rõ ràng cảm giác được, thân thể Yêu Nhi mềm mại khẽ run rẩy, tựa hồ... Cũng đang khẩn trương...
Trong đêm yên tĩnh, cả hai dường như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Tần Mệnh chậm rãi nằm trở lại, hô hấp dồn dập, run rẩy vươn tay, ma xui quỷ khiến ôm chặt lấy nàng.
Thân thể mềm mại của Yêu Nhi khẽ run, hơi cuộn mình, dựa sát vào bên người Tần Mệnh.
Tần Mệnh đều có thể cảm nhận được hô hấp của Yêu Nhi nhẹ nhàng bay qua cổ hắn, lông mi hơi động, biểu hiện tâm tình khẩn trương của thiếu nữ lúc này. Hắn bỗng nhiên phát hiện chỗ nào đó của mình đang nhanh chóng bành trướng, cả người nóng bỏng, một cỗ nhiệt lưu dâng trào đan điền, lan tràn về phía trước, giống như dòng nước lũ vỡ đê, một phát không thể cứu vãn.
Tần Mệnh hô hấp càng ngày càng dồn dập, hơi há miệng, nhẹ nhàng dựa vào hai má Yêu Nhi.
Thân thể mềm mại của Yêu Nhi căng thẳng, hô hấp cũng dồn dập.
Cuối cùng...
Đôi môi run rẩy của Tần Mệnh, in trên gương mặt trắng nõn trơn nhẵn của Yêu Nhi, tuy rằng chỉ là một con sâu làm rớn một chút nước, nhưng lại làm cho ý thức hai người đều muốn rơi vào tay giặc, Tần Mệnh rốt cuộc nhịn không được nữa, hoặc là ý thức đã trống rỗng, ôm thân thể Yêu Nhi mềm mại nóng bỏng, nhìn ngọc nhan thẹn thùng gần trước mắt, thật sâu vùi đầu xuống.
Đột nhiên!
- Ngươi nha ngược lại là lên a…! Chết gấp ta!
Bên gối đột nhiên truyền đến thanh âm nôn nóng.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi bừng tỉnh, giống như là chậu nước lạnh từ đầu đổ vào gót chân, không chỉ thân thể lạnh, trái tim thiếu chút nữa cũng lạnh.
Tần Mệnh vội vàng kéo chặt chăn, quay đầu nhìn, Tiểu Quy không biết tỉnh từ lúc nào, đang chống chân trước, trừng mắt, há miệng dùng sức bày ra đầu lưỡi nhỏ, giống như một con chó nhỏ.
Hổ con bị nó đánh thức, cũng mờ mịt ngẩng đầu, nhìn nam nữ dây dưa cùng một chỗ trước mặt.
Bầu không khí chợt ngưng đọng.
Ồ?
Biểu tình Tiểu Quy cứng đờ, đúng vậy, ta không nên lên tiếng, chết tiệt, đã lâu không xem loại tình cảnh này, nhất thời không nhịn được.
- Đừng nhìn, tiểu nhi không nên.
Con rùa nhỏ chắn trước mặt con hổ, vỗ vỗ đầu nó:
- Chúng ta tiếp tục ngủ, chờ ngươi lớn lên, tiểu tổ chậm rãi dạy ngươi.
Tần Mệnh nằm nặng nề trên giường, dở khóc dở cười.
Yêu Nhi thẹn thùng cười khẽ, gắt gao dựa sát vào Tần Mệnh.
- Tiếp tục đi, nơi đó còn có ưỡn không? Cơ hội là hiếm, đừng lãng phí nó.
Tiểu Quy lại quay đầu nhìn trộm, bị Tần Mệnh đánh bay, tiếng đập vào tường bắn ngược trở về.
Sáng sớm hôm sau, Tần Mệnh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã nghe được tiếng rên rỉ ô ô.
Con hổ cuộn tròn ở đầu giường, co giật đau đớn.
Con rùa nhỏ thì chậm rãi bò xung quanh nó, đôi mắt đen nhánh cẩn thận quan sát cái gì đó.
- Ngươi làm gì nó rồi?
Tần Mệnh tỉnh lại, vội vàng ôm hổ con.
Hổ con gian nan mở mắt, rất nhanh lại nhắm lại, thống khổ cuộn mình, ô ô khẽ rên rỉ.
- Ta thử huyết mạch của nó.
Tiểu Quy đăm chiêu gật đầu.
- Thử như thế nào, nó không sao chứ?
- Biện pháp đơn giản nhất, đút nó ăn linh quả, linh quả cực phẩm!
- Ngươi không hồ đồ đấy chứ? Nó vừa mới sinh ra làm sao có thể tiêu hóa hết linh quả cực phẩm!
Tần Mệnh kinh hãi thất sắc, vội vàng muốn giúp hổ con vận khí.