Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 407 - Chương 407 - Tình Cảm Nhỏ (2)

Chương 407 - Tình cảm nhỏ (2)
Chương 407 - Tình cảm nhỏ (2)

Nếu không phải là khẳng định của Tiểu Quy, hắn thật sự rất khó tin tưởng quả cầu tuyết chỉ lớn bằng bàn tay này lại là một con Bạch Hổ. Ô Quy tuy rằng không nói rõ, nhưng có thể khiến cho nó kinh giác, huyết mạch Bạch Hổ hẳn là sẽ rất mạnh, cho dù không phải chân chính thuần huyết, cũng không kém quá nhiều.

Về thân thế của hổ con, Tần Mệnh càng nghiêng về phía phụ mẫu nó chỉ là hổ yêu bình thường.

Nếu không ai có thể dễ dàng có được nó? Làm sao có thể trở thành thú bồi bình thường đưa đến Xích Lôi cung.

- Vận khí không tệ.

Tần Mệnh cười điểm điểm chóp mũi hổ con, thuận tay đặt Tiểu Quy đã ngủ say đặt bên gối.

- Nghĩ cái gì vậy?

Yêu Nhi từ phòng tắm đi ra, vung động lấy mái tóc dài ướt sũng.

Yêu Nhi vừa mới ngâm hoa tắm xong cả người tản ra từng trận hương thơm, tựa như phù dung xuất thủy, da thịt mềm mại, trong trắng lộ ra xử nữ đỏ ửng, vô cùng mịn màn, tháo mặt nạ ngụy trang hiện ra dung nhan xinh đẹp của nàng, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, làm cho người ta cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa. Con ngươi giống như sóng nước lưu chuyển, linh động lại câu hồn đoạt phách, đôi môi tuy không bôi son, nhưng lại vô cùng tươi sáng hồng nhuận, bờ vai mềm mại trắng như tuyết, xương quai xanh gợi cảm, đều mê người như vậy.

Tần Mệnh chỉ theo bản năng nhìn, đã bị hấp dẫn chặt chẽ. Áo choàng tắm quấn lấy thân thể mềm mại của nàng, lồi lõm xinh đẹp, hình dáng hình chữ S quả thực làm cho người ta phun máu, da thịt trơn nhẵn lộ ra bên ngoài, không có bất kỳ khuyết điểm nào, làm cho người ta nhịn không được muốn đi vuốt ve. Vòng eo thon thả mảnh khảnh, trong suốt chưa đủ nắm chặt, phía trước vểnh lên cao vút, phía sau tròn trịa đầy đặn, đều theo bước chân kia, mà đong đưa rất nhỏ, quả nhiên là hấp dẫn nói không nên lời.

Đôi chân thon dài kia, vươn ra từ dưới áo choàng tắm, trắng nõn lắc qua lắc lại, vô cùng mê hoặc người khác.

Yêu Nhi chải tóc dài ngang eo, cho Tần Mệnh một ánh mắt thiên kiều bá mị, nhẹ nhàng hỏi.

- Ta có đẹp không?

Tần Mệnh lúc này mới hoàn hồn, lúng túng xoa xoa mặt:

- Ngươi sao lại đến phòng ta.

- Mã Đại Mãnh chiếm một phòng ngủ, ta đương nhiên phải tới đây.

Mã Đại Mãnh rất lớn, nhưng tửu lượng thật kém, năm chén xuống bụng, trực tiếp ngã trên bàn, Tần Mệnh chỉ có thể kéo hắn vào phòng ngủ còn trống kia. May mắn Hoa gia an bài cho bọn họ là một căn phòng, có năm phòng.

- Ba phòng ngủ kia đâu.

- Chẳng may hắn say rượu, buổi tối xông vào thì sao? Bổn cô nương cũng không hạ được con dã thú kia. Tối nay ta sẽ ở trong phòng ngươi, nếu không ta sẽ không ngủ ngon.

Yêu Nhi trước kia chưa bao giờ keo kiệt bày ra dáng người ngạo nhân của mình, nhưng sau khi quen biết Tần Mệnh rõ ràng thu liễm đi rất nhiều, nàng vẫn thích mặc y phục bó sát, thể hiện thân thể thanh xuân động lòng người, nhưng ít nhất không để lộ nữa, cũng luôn khoác áo choàng ở bên ngoài, cố ý vô tình ngăn cản ánh mắt của người ngoài. Nhưng tối nay là vừa tắm rửa xong, lại quấn áo choàng tắm ngắn ngủi, dáng người nóng bỏng gợi cảm lại lần nữa bày ra trước mắt Tần Mệnh, làm cho huyết mạch người ta phun trào.

Tần Mệnh đang ở tuổi trẻ, huyết khí phương cương, là tuổi dễ xao động nhất, sao có thể chịu được loại trận chiến này, lỗ mũi nóng lên, thiếu chút nữa liền chảy máu, vội vàng tránh ánh mắt. Nhưng không khống chế được lại liếc mắt vài lần, đường nét hoàn mỹ, da thịt trắng như tuyết, đôi môi hồng nhuận, còn có đôi chân thon dài, tuyệt vời vô cùng. Đây quả thực chính là một yêu tinh, chuyên môn đến câu hồn phách người ta.

- Ngươi nhìn trộm ta.

Yêu Nhi trêu chọc hắn.

- Không!

- Rõ ràng là nhìn trộm.

- Ta là nhìn cửa khóa chưa.

- Cửa ở bên kia.

- Ta nhìn xem cửa sổ đóng chưa.

- Cửa sổ ở bên này.

- Ta... Ta tùy tiện nhìn.

Tần Mệnh chính mình đều nói đến xấu hổ.

- Chậc chậc, Mệnh nhi nhà chúng ta lớn rồi a, sẽ nhìn trộm nữ tử, nói cho ta biết, nhìn chỗ nào rồi?

Yêu Nhi đi tới bên giường, nhiệt độ cơ thể ôn nhuận, mùi hương trêu người, đều làm cho Tần Mệnh thần hồn điên đảo, cả người nóng lên, thiếu chút nữa đã say.

- Dè dặt, chúng ta vẫn là hài tử.

Yêu Nhi cười phong tình vạn chủng, đôi môi đỏ mọng gợi cảm lóe ra ánh sáng mê người, nhẹ nhàng thổi một hơi vào bên tai Tần Mệnh. Tất cả chúng ta đều đính hôn rồi, ngươi quên à? Tương lai sẽ kết hôn a.

Tần Mệnh gãi gãi lỗ tai, dịch sang bên cạnh:

- Đó là gia gia ngươi đùa giỡn, không tính.

- Trong lòng ngươi có tính toán, hay là không tính đây?

Yêu Nhi tiếp tục khiêu khích Tần Mệnh, thân thể mềm mại cơ hồ hoàn toàn dựa vào trên người Tần Mệnh, từng trận hương thơm truyền đến, nàng nhỏ giọng ôn nhu nói:

- Cùng tỷ tỷ nói lời thật lòng nào.

Tần Mệnh chống đỡ không nổi nữa, vội vàng dịch sang bên cạnh:

- Sắc trời không còn sớm, chúng ta vẫn nên ngủ đi.

- Gấp gáp như vậy?

Yêu Nhi cho hắn một nụ cười xấu xa thiên kiều bá mị.

Tần Mệnh xoay người, vén chăn trùm lên đầu, nhận thua! Giả vờ ngủ!

- Ngươi vậy mà có thể nhịn được. Là tỷ tỷ không có sức hấp dẫn, hay là ngươi vẫn chưa phát triển? Yêu Nhi dịu dàng cười duyên, ngón tay ấn chăn tơ điểm lên thắt lưng Tần Mệnh, khiến hắn nhẹ nhàng run lên, không vừa lòng léo lại.

Bình Luận (0)
Comment