Tần Mệnh cùng Yêu Nhi trao đổi ánh mắt, đồng thời hỏi:
- Võ pháp gì?
- Nói với các ngươi cũng không hiểu, rất phức tạp, tổng cộng có sáu chiêu thức, ta nghiên cứu mười năm mới học được hai cái.
Hai chiêu thức liền đem Hoa Đại Chuy chấn choáng váng? Liên tiếp đánh bại ba yêu nghiệt?
Tần Mệnh nhìn hắn thật sâu, tên này dũng mãnh lại mang theo thật thà, không giống như khoác lác.
- Trên cổ ngươi sao lại treo một con rùa? Rất độc đáo a.
Mã Đại Mãnh bỗng nhiên chú ý tới một con rùa nhỏ bám trên cổ Tần Mệnh.
Ngươi mới là vương bát, cả nhà ngươi đều là vương bát, Tiểu Quy trợn trắng mắt.
Tần Mệnh gạt sợi xích bạch ngọc xuống, mỉm cười:
- Sống lâu, may mắn.
- Cái này nhìn sang trọng? Hôm nào ta cũng treo một cái.
Trên bàn rất nhanh bày đầy thức ăn phong phú, chủ tiệm tự mình ôm một vò rượu:
- Đây là rượu ngon hoàng thành mới có thể nếm được, huyết anh hùng! Hai vị gia xin mời từ từ dùng.
Mã Đại Mãnh quả thật đói bụng, vừa mới cùng Hoa Đại Chuy đánh một trận ác chiến, tiêu hao rất lớn. Hắn nhìn bàn đầy mỹ vị, bụng ùng ục, dùng sức lau miệng, cầm lấy đũa:
- Ta không khách khí?
Tần Mệnh rót hai chén rượu, đưa cho hắn một chén:
- Uống một chén rượu, làm ấm thân thể.
- Đàn ông uống rượu phải dùng bát!
Mã Đại Mãnh rót đầy một chén rượu lớn, một ngụm giết chết, cả người đều nóng hổi, đang muốn giơ đũa lên, bỗng nhiên ngẩn người:
- A? Không đúng!
- Chỗ nào không đúng?
- Ta đến để khiêu chiến! Sao anh lại thành ăn cơm rồi?
Tần Mệnh dở khóc dở cười, ngươi tâm thật lớn.
- Ta sẽ không tiếp chiến. Bữa cơm này là thay Hoa Đại Chuy mời, các ngươi đánh thì đánh, đừng ghi thù, cũng không có thâm cừu đại hận gì. Nếu có thể, kết giao, hai người có nhiều điểm tương đồng như vậy, có thể gặp được coi như là một duyên phận, ngươi nói đúng không?
- Các ngươi là bằng hữu?
- Ta cũng quen biết hắn trên đường, cùng nhau làm dong binh làm nhiệm vụ, về sau hắn mời ta đến hoàng thành, chúng ta cùng đi.
- Ngươi người này không tệ.
Mã Đại Mã mãnh duỗi ngón tay cái, không do dự nữa, giơ đũa lên bắt đầu ăn một bữa, vừa ăn vừa hàm hồ không rõ nói:
- Ngươi thật một quyền đánh lui Ô Kim Viên?
Tần Mệnh nhếch chén rượu, thuận tiện gắp thức ăn cho Yêu Nhi:
- Ta luyện võ thể, lực bộc phát mạnh một chút. Ô Kim Viên lúc ấy vừa mới đi ra, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta chiếm tiện nghi.
- Rất khiêm tốn, không tệ. Nắm đấm của ngươi nặng bao nhiêu?
- Không tới hai vạn cân!
Mã Đại Mãnh nhìn với một con mắt khác:
- Được a! Rất tốt! Là nam tử thì phải luyện lực lượng, ngươi nhìn những võ giả sùng bái linh lực chí thượng kia, đều là những giàn hoa xinh đẹp, vừa nhìn không vừa dùng. Có vài người thi triển võ pháp quang ấp ủ liền nghẹn nửa ngày, ta nhìn đều sốt ruột.
Tần Mệnh không tranh cãi với hắn về chuyện này.
- Ngươi khiêu chiến khắp nơi như vậy, không sợ bọn họ trả thù ngươi?
- Trả thù? Tại sao?
Mã Đại Mã mãnh liệt nắm lấy cái chân dê, cố sức gặm cắn.
- Mặt mũi. Người trong hoàng thành, coi trọng mặt mũi.
Tần Mệnh vừa ăn, vừa quan sát Mã Đại Mãnh:
- Ngươi làm mất mặt bọn họ, trong mắt bọn họ đây chính là tử tội, sẽ phải rụng đầu.
- Ta nhổ vào! Không muốn mặt nữa rồi? Thua cũng thua không được tính là nam tử hán cái gì, không tìm một chỗ hảo hảo tu luyện, còn có mặt mũi đi ra trả thù? Mã Đại Mãnh giọng nói rất lớn, khiến căn phòng chấn động đều run rẩy nhẹ.
- Lời nói thô lý không thô, nói rất hay.
Mã Đại Mãnh cùng Tần Mệnh đụng vào chén rượu, hào khí nói:
- Nam tử phải đàn ông! Phải cứng rắn! Phải có tính cách! Chuyện gì cũng rụt tay rụt chân, sống có ý gì? Tiêu sái sống năm mươi năm, cũng tốt hơn là rụt đầu rụt não sống tám mươi năm, ngươi còn trẻ, ngươi phải vui vẻ.
Yêu Nhi lặng lẽ nhìn Tần Mệnh, không dấu vết chớp chớp mắt, ngốc nghếch dễ lừa gạt, bắt lấy hắn.
Mã Đại Mã mãnh ngẩng đầu, giật cổ họng:
- Hoàng thất triệu tập tân binh ngoại vực tề tụ ở hoàng thành, không phải là vì hội võ luận bàn giữa năm đại vực địa sao? Đây là dụ chỉ của hoàng gia, chúng ta còn sợ hắn cái trứng, muốn khiêu chiến ai, trực tiếp lên, thua ta nhận, thắng đổi người tiếp theo. Trả thù thì làm sao, đó là bọn họ sợ hãi, ngay cả dũng khí khiêu chiến ta một lần nữa cũng không có, chỉ có thể dùng thủ đoạn. Loại người đó không phải là đàn ông, không có tiền đồ.
Tần Mệnh âm thầm lắc đầu, nói ngươi thuần túy, hay là nên nói ngươi thuần phác. Bất quá Mã Đại Mãnh này quả thật rất hợp ý Tần Mệnh, hơn nữa còn có tiềm lực. Hắn giơ chén rượu lên nhẹ nhàng chạm vào bát của Mã Đại Mãnh:
- Vẫn là phải khống chế tốt hỏa hầu, cam đoan có thể toàn thân trở tay. Chúng ta đều là người bình thường, không có bối cảnh hùng hậu như vậy, muốn đứng vững trước hết phải trở nên mạnh mẽ hơn, nếu ngươi mạnh hơn, ai dám cuồng nữa?
- Nếu ngươi mạnh hơn, ai dám cuồng nữa.
Mã Đại Mãnh tự mình lẩm bẩm mấy lần, tựa hồ rất hợp khẩu vị của hắn.
..................
Đêm khuya, Tần Mệnh nằm sấp trên giường, nhìn hổ con đang ngủ. Có thể là bởi vì rốt cục tìm được cảm giác an toàn, tiểu tử kia ngủ rất ngon, đánh một tiếng ngáy rất nhỏ, móng vuốt nhỏ thịt ục ịch còn thỉnh thoảng vén lên cái mũi ướt át của nó.